Thứ tư, 24/04/2019 11:03 (GMT +7)

| Hà Nội 34°C /57%

Tịnh Độ tông
DỮ LIỆU

Tâm thư gửi thầy Thích Nhất Hạnh nhân sinh nhật lần thứ 91

Con đang ngồi nhắm mắt lại và nhớ đến câu nói thân thương và những lời dặn của Thầy. Rằng, này con, có rất nhiều khách sẽ đến viếng nhà con. Khách thích con hay không thích con, khách hạnh phúc hay khổ đau, khách như ý hay bất như ý, khách thị phi, hay hiểu biết, yên lặng mỉm cười... Con phải giữ nguyên vị trí chủ nhân ngôi nhà. Sống với khách nhưng không là khách. Con không cần phải trốn tránh, không cần! Khách đến rồi khách đi. Hãy nhớ câu chuyện của Bụt, ai đem đến những gì mà con không nhận, sẽ trả về cho chính họ!

Thầy kính yêu và thương quý,

Con là học trò Hà Nội của thầy từ năm 2005 khi lần đầu tiên Thầy về Việt Nam. Ấy vậy mà đã 12 năm kể từ lần đầu tiên được gặp Thầy. Và con đã được gặp Thầy không chỉ ở Hà Nội mà ở nhiều nơi trên đất nước Việt Nam yêu quý, trong đó có cố đô Huế trong lần Thầy về Việt Nam mới đây. Con cũng đã may mắn được gặp thầy nhiều lần tại Pháp và Thái Lan.

Giờ này con đang ở Frankfurt để chuẩn bị tham gia hội sách lớn nhất thế giới Frankfurt Book Fair. Cũng như mọi năm, con đều tham dự hội sách này và đều là diễn giả để giao lưu với các chuyên gia, lãnh đạo các nhà xuất bản, công ty sách và các doanh nhân, các doanh nghiệp (Đây là hội sách chuyên mua bán bản quyền chứ không phải là hội sách để bán sách ạ). Và giờ này con ngồi để đọc lại những câu nói của Thầy mà con đã sưu tầm được trong suốt 12 năm qua. 

"Hoa sen không thể mọc và tỏa hương trên đá quý hay kim cương. Sen chỉ nở và tỏa ngát trên bùn. Hạnh phúc và khổ đau cũng vậy, chúng nương vào nhau. Chúng ta không thể thấy được hạnh phúc ngọt ngào nếu chưa nếm trải vị cay đắng của khổ đau. 

Nếu chưa bao giờ bị đói, ta sẽ không biết trân quý món ăn. 

Nếu chưa bao giờ thấy chiến tranh, ta sẽ không thấy được giá trị lớn lao của hòa bình. 

Vì thế, nếu có được những kinh nghiệm đau buồn, là điều đó rất tốt. Nhờ thế mà trên nền tảng ấy ta nhận diện được hạnh phúc".

Học trò Hà Nội của Thầy đang ở Frankfurt của nước Đức. Con đang ngồi và cứ nghĩ rằng Thầy viết những câu này dành riêng cho cậu ấy. Bởi con chính là cậu bé sinh ra trong khó khăn gian khổ, trong bùn đen hôi để sau này và bây giờ đang được thưởng thức hạnh phúc ngọt ngào. Con cũng vừa trải qua 20 ngày ăn chỉ gạo lứt với muối vừng đen để bây giờ ăn cái gì cũng ngon y hệt như ngày xưa từ quê nghèo Thái Bình sang du học ở Moscow nước Nga mà ăn cái gì cũng thích, cũng khoái. Con cũng đã chứng kiến chiến tranh nên cảm nhận rất rõ hòa bình thật vi diệu và rằng chúng con đang vô cùng may mắn đang được sống trong hòa bình.

12 năm trước con lần đầu tiên được gặp Thầy, người mà tất cả đều gọi là Sư ông Làng Mai. Trong 12 năm qua con quá may mắn được tiếp xúc với rất nhiều học trò khác của Thầy cũng là cư sĩ tại gia như con từ khắp thế giới và con đã trực tiếp nghe họ tâm sự rằng họ quá may mắn được học tập và chuyển hóa chính mình dưới sự hướng dẫn của Thầy, một ông thầy tu Việt Nam. Chỉ lắng nghe và cảm nhận những chuyển hóa trong họ và người thân mà con đã thấy hạnh phúc lắm lắm rồi. 

Hôm qua ngồi trên máy bay con nhớ lại câu đố vui mà con đã biết đến lần đầu cách đây có lẽ cũng cả chục năm. Câu đố rằng, trong một đầm sen, ngày đầu tiên, hoa nở rất ít. Đến ngày thứ hai, số hoa nở gấp đôi ngày thứ nhất. Sau đó cứ mỗi ngày, hoa sen đều nở thêm với số lượng gấp đôi ngày trước đó. Câu hỏi rằng, nếu như đến ngày thứ 30, hoa sen nở đầy đầm, thì vào ngày thứ bao nhiêu, hoa sen trong đầm nở được một nửa?

Lần đầu tiên khi đọc câu hỏi này con đã giật mình nghĩ, sao mà đố câu dễ ợt thế. Bởi dĩ nhiên đáp án phải là ngày thứ 15. Nhưng Thầy ơi, ngay lần đầu tiên đó con đã sai. Đáp án phải là ngày thứ 29 chứ ạ!

Tu tập cũng giống như câu chuyện sen nở vậy. Con may mắn gặp Thầy 12 năm trước và cứ vậy sen trong đầm - con nở từ đó đến nay. Sen hiểu biết và thương yêu cũng nở trong con suốt 12 năm qua. Và kết quả là hạnh phúc và bình an trong con, cậu học trò Hà Nội, của ngày hôm nay, khi đang ở Frankfurt của nước Đức là kết quả của bao năm thực hành. Nhưng rõ ràng hạnh phúc và bình an trong con lớn như sen nở trong câu đố kia. Mỗi ngày trôi qua là bình an và hạnh phúc tăng lên, nhanh đến bất ngờ.

Con nhớ rằng thời gian ban đầu khi mới tập tu thấy khó quá. Thất niệm dài dài. Đau khổ vẫn triền miên, mặc dù con đã có đủ thứ trên tay. Nhưng nếu những ngày đó không trồng sen, không bắt đầu, không dốc sức thì làm gì có được những bông sen đầu tiên, đúng không Thầy.

Con ngồi ở Frankfurt và nhớ về chuyến thăm quê hương Việt Nam vừa mới đây của Thầy. Để có thể thu xếp được chuyến về này của Thầy là sự cố gắng không mệt mỏi của quý thầy, quý sư cô và tăng thân. Năm 2017 này thật đáng ghi nhớ đối với phật tử trong nước Việt Nam của chúng con. Bởi đến bao giờ Thầy mới sẽ quay lại quê hương yêu dấu!
 
Thầy thương kính,

Bao năm qua con đã đọc “Đường xưa mây trắng” và rồi nghe “Đường xưa mây trắng” mỗi đêm, nghe suốt đêm, kể cả khi con đã ngủ. Con đọc và nghe mà như thấy Thầy chính là Phật của 2.600 năm trước. Đây là một trong những tác phẩm mà con thích nhất đấy ạ, đã làm thay đổi con nhiều nhất đấy ạ.

Nhân sinh nhật của Thầy con ngồi xem lại một loạt sách do Thầy viết như “Nẻo về của ý”, “An lạc từng bước chân”, “Phép lạ của sự tỉnh thức”, “Gieo trồng hạnh phúc”, “Muốn an được an”, “Thiền sư Khương Tăng Hội”, “Hạnh phúc cầm tay”, “Con đường chuyển hóa”, “Đạo Phật của tuổi trẻ”, “Đạo Phật đi vào cuộc đời” và “Tay thầy trong tay con”. Đêm qua con đã đọc lại 2 cuốn mới nhất, xuất bản nhân dịp Thầy về Việt Nam năm 2017 này “Tìm bình yên trong gia đình” “Tĩnh lặng”.

Con đã bình yên và tĩnh lặng một mình để cảm nhận Thầy đang và luôn có mặt bên con ngay bây giờ, trong mọi nẻo đường, trong từng bước chân, trong từng hơi thở. Rồi con cùng các đồng nghiệp, bạn hữu đang ngồi tại khắp bốn phương trời để nguyện cầu và gửi năng lượng yêu thương tới Thầy. Thầy có biết rằng, sức khỏe và bình an cũng như sự có mặt của Thầy là món quà quý giá nhất mà chúng con nhận được.

Con đang ngồi nhắm mắt lại và nhớ đến câu nói thân thương và những lời dặn của Thầy. Rằng, này con, có rất nhiều khách sẽ đến viếng nhà con. Khách thích con hay không thích con, khách hạnh phúc hay khổ đau, khách như ý hay bất như ý, khách thị phi, hay hiểu biết, yên lặng mỉm cười... Con phải giữ nguyên vị trí chủ nhân ngôi nhà. Sống với khách nhưng không là khách. Con không cần phải trốn tránh, không cần! Khách đến rồi khách đi. Hãy nhớ câu chuyện của Bụt, ai đem đến những gì mà con không nhận, sẽ trả về cho chính họ!

Con đang ngồi tĩnh lặng theo đúng lời dạy của Thầy. Rằng tĩnh lặng là điều cốt lõi. Chúng ta cần tĩnh lặng như chúng ta cần không khí, như cái cây cần ánh sáng mặt trời. Nếu tâm trí của chúng ta luôn chứa đầy những toan tính và lo lắng thì chúng ta chẳng thể tìm được một khoảng trống cho chính mình.

Con và các cộng sự đang ngồi yên trong tĩnh lặng để bên Thầy từ nay đến ngày sinh nhật lần thứ 91 của Thầy và dài lâu hơn nữa. Chúng con đang bình yên và hạnh phúc bên Thầy, với Thầy, cùng Thầy. Ngày tiếp nối của Thầy cũng là ngày tiếp nối của con, của chúng con.

Tâm Thiện Đức Nguyễn Mạnh Hùng, Chủ tịch HĐQT kiêm TGĐ Công ty sách Thái Hà
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Cùng Phatgiao.org.vn lan toả Đạo Pháp.

Ý kiến của bạn

TIN LIÊN QUAN

Đức tướng Tăng Ni 

Phật giáo thường thức 22:53 28/03/2024

Người muốn phát tâm vào cửa Phật, đầu tiên là cạo tóc, chỉ có cạo tóc mới gọi là người xuất gia, đệ tử Phật, căn cứ theo lời Phật dạy, cạo tóc, đắp y, thọ giới đó là điều kiện tất yếu để thành tư cách của Tăng. 

Con “đang là” chẳng phải nhẹ nhàng thanh thoát hơn sao?

Phật giáo thường thức 16:45 28/03/2024

Hỏi: Con theo đạo Phật. Con không ham gì cuộc sống ở đời, như lập gia đình v.v...Nhưng con cũng không muốn xuất gia. Vậy có bị xem là lập dị, lưng chừng, không ra cái gì và cần chọn con đường rõ ràng không ạ?

Quán nguyện Đức Bồ-tát Quán Thế Âm

Phật giáo thường thức 15:46 28/03/2024

Lạy đức Bồ Tát Quán Thế Âm, chúng con xin học theo hạnh Bồ-tát, biết lắng tai nghe cho cuộc đời bớt khổ.

Hải đảo tự thân

Phật giáo thường thức 15:07 28/03/2024

Khi bước vào ngôi nhà của mình, ta có thể thư giãn, trở về với chính mình. Ta cảm thấy ấm cúng, thoải mái, an toàn và hạnh phúc. Nhưng thực sự thì ngôi nhà đích thực của ta ở đâu?

Xem thêm