Ánh sáng từ ngọn đèn dâng Tổ

Ngày giỗ Tổ, người nghệ sĩ không chỉ dâng lên nén nhang thành kính, bó hoa tươi thắm, mà còn dâng lên cả tấm lòng tri ân. Bởi nếu không có Tổ nghiệp mở lối, giữ lửa, nâng đỡ, thì đâu có một ngày hôm nay để tiếng ca, điệu múa, vở tuồng, khúc nhạc còn ngân vang trên sân khấu và trong lòng người.

Có những nghệ sĩ thành ngôi sao sáng, được bao người tung hô, ngưỡng mộ. Nhưng cũng có những người chỉ như một chấm nhỏ trên bầu trời nghệ thuật, cần mẫn cất tiếng hát, gửi gắm nỗi niềm qua từng giai điệu, chẳng mấy ai hay.

Song, dù là ngôi sao rực rỡ hay đốm sáng bé nhỏ, tất cả đều cần đến ánh sáng của Tổ để nhắc nhớ rằng: nghệ thuật chỉ thực sự có giá trị khi tâm người nghệ sĩ còn sáng trong, như ngọn đèn được dâng lên bàn thờ Tổ trong đêm giỗ thiêng liêng.

Ánh sáng từ ngọn đèn dâng Tổ 1

Đêm tối mịt mù, con người mới cần đến ánh sáng. Ngọn đèn dẫu nhỏ, dẫu leo lét vẫn quý hơn bóng tối bao trùm. Nghệ sĩ cũng vậy. Có thể ánh sáng tài năng không đủ rực rỡ để soi chiếu một góc trời, nhưng chỉ cần giữ được sự trong lành, trung thực và hướng thiện trong nghệ thuật thì đã là ánh sáng cần thiết cho đời. Thà làm ngọn đèn nhỏ, còn hơn lẫn mình vào đêm tối mù mịt của những hào nhoáng phù phiếm, của những bon chen làm lu mờ nhân cách.

Bởi sau cùng, sự nghiệp lớn nhất của mỗi người không phải là trở thành “ngôi sao” với hào quang nhất thời, mà là hoàn thiện nhân cách, làm một con người tử tế. Thành công, danh vọng, tiền bạc, khán giả tung hô… tất cả rồi cũng phai. Chỉ có đạo đức, sự chân thành và tình yêu thương là còn mãi, khiến người nghệ sĩ có thể ngẩng cao đầu mà nói: mình đã sống xứng đáng với một kiếp người quý giá, và xứng đáng với ánh sáng Tổ nghiệp trao truyền.

Trong nghề hát, có không ít người mang tâm hồn hướng nội, ngại trước đám đông nhưng vẫn chọn đứng trên sân khấu. Với họ, tiếng hát không phải để khoe khoang hay chứng minh bản thân, mà là phương tiện để sẻ chia tâm sự, để làm dịu nỗi buồn, để gieo thêm niềm vui vào lòng người. Cái “ngại” bên ngoài dường như tan biến khi bước ra ánh đèn, bởi họ biết rằng mình đang phụng sự cho một điều lớn lao hơn: phụng sự đời bằng nghệ thuật chân chính.

Nhìn lại chặng đường đã qua, người nghệ sĩ càng thấm thía hơn sự nâng đỡ vô hình của Tổ nghiệp. Không phải lúc nào hành trình cũng trải hoa hồng, đã có những khi khốn khó, bấp bênh, đứng trước lựa chọn đánh đổi đạo đức để lấy hào quang. Nhưng chính sự nhắc nhở của Tổ, của niềm tin vào giá trị chân - thiện - mỹ đã giúp nhiều nghệ sĩ đứng vững, để không lạc lối giữa vòng xoáy danh lợi.

Ánh sáng từ ngọn đèn dâng Tổ 2
Ca sĩ Sa Huỳnh.

Ngày giỗ Tổ không chỉ là dịp để tưởng nhớ, tri ân, mà còn là cơ hội để người nghệ sĩ soi lại mình: giọng ca hôm nay có còn ngân trong, ánh mắt hôm nay có còn trong sáng, tấm lòng hôm nay có còn khiêm cung? Bởi lẽ, ánh sáng Tổ nghiệp chỉ thật sự hiện hữu khi mỗi nghệ sĩ biết giữ mình, biết dùng tài năng để phục vụ cộng đồng, để góp thêm những thanh âm đẹp đẽ vào bản nhạc cuộc đời.

Người nghệ sĩ dâng đèn cho Tổ hôm nay cũng chính là dâng lời nguyện cho chính mình: xin cho con đủ khiêm cung, không ngạo mạn khi được tung hô; xin cho con đủ trí vững, tâm sáng để không gục ngã trước thử thách; xin cho con biết tri túc, biết ơn, để mỗi tiếng hát cất lên đều là một lời tri ân với đời.

Trong ánh trăng tháng tám, trong khói hương giỗ Tổ, lời nguyện ấy âm thầm lan tỏa. Để mai này, khi sân khấu khép màn, khi khán giả ra về, người nghệ sĩ vẫn còn giữ lại cho mình một ánh sáng không bao giờ tắt: ánh sáng của đạo làm người, ánh sáng của lòng biết ơn và phụng sự.

___

* Tác giả là ca sĩ, Phật tử thuần thành

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Người ta khổ hơn mình…

Phật pháp và cuộc sống 23:18 21/11/2025

Mấy hôm nay, xem tin lũ ở Phú Yên, Nha Trang, Quy Nhơn, lòng tôi cứ chùng xuống.

Niềm vui từ một chén trà

Phật pháp và cuộc sống 16:22 21/11/2025

Anh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi. Biết anh bạn có sở thích này nên nhiều lần đến tôi thường mua theo một gói bánh ngọt, thế là anh em lại có một buổi uống trà, ăn bánh nói chuyện thật hợp ý. Cũng vì sở thích này mà bạn tôi hay bị bạn bè trêu chọc, rằng thanh niên gì mà cứ như ông già, bia rượu cà-phê thì họa hoằn gọi mãi mới chịu đi, còn nhắc đến trà thì khoái cả chí, cứ có bộ ấm là tìm trà pha ngay.

Không thể nghĩ bàn

Phật pháp và cuộc sống 16:02 21/11/2025

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.

Đồng niên huynh đệ

Phật pháp và cuộc sống 12:21 21/11/2025

Từ xa xưa, chư Tổ sư đã ngộ Đạo từ tuổi nhỏ. Ngày nay, con thấy mình và chú Tuệ Đạo cũng mang trong lòng khát khao ấy, mong muốn được sống trong ngôi nhà chung của Đức Thế Tôn. Hai huynh đệ mang hai hành trình khác biệt, nhưng cùng chung một chí lớn: Đi trên đường Đạo.

Xem thêm