Chẳng phụ Như Lai chẳng phụ nàng
Vài tháng trôi qua, hình bóng con ma tóc dài kia đã phôi pha dần trong lòng nó, chắc chắn nó sẽ vượt qua và tôi chắc một điều, là nó đang rất trung thành với đầu trọc và cái áo đang mặc của nó.
Nó thất tình nên mới đi tu. Thật! Một đứa con trai hai mốt tuổi, đẹp trai, sáng sủa, thông minh và cực kỳ tử tế. Năm mười tám, mẹ nó gom hai chỉ vàng chắt chiu đưa nó vô Sài Gòn ăn học, xe cộ ăn uống hai mẹ con hết một chỉ, ngày về quê, mẹ nó nhét chỉ vàng còn lại vô ngón tay nó, dặn để phòng thân, có gì bất trắc thì bán gấp rồi bắt xe về với mẹ.
Một mình nó lăn lộn giữa thị thành. Năm hai mươi, nó phải lòng người con gái chung dãy trọ, nó yêu như trút cả ruột gan, phó thác cả tự tôn của một thằng con trai tỉnh lẻ vào tay đứa con gái Nam kỳ đại thị. Nó đem cả chiếc nhẫn vàng mẹ nó đưa trao gửi như một lời hứa hẹn. Chuyện tình nó chắc sẽ còn đẹp lắm nếu như không bắt gặp người yêu nó cùng một thằng nào lạ quắc bước ra từ căn phòng nhà nghỉ nơi nó đang giúp việc, đời trớ trêu không khi hôm đó là ngày nó trực, nó phải dọn căn phòng đó.
Đây là câu chuyện nó kể tôi nghe cách đây vài tháng.
Tôi chỉ hỏi nó còn đau không. Nó cười, không trả lời.
Ảnh minh họa.
Chiều hôm đó, sau những tháng ngày nó chạy trốn ở chùa, cắt liên lạc, nhỏ đó nhắn tin, nội dung không gì khác ngoài chuyện ỉ ôi năn nỉ rồi hứa hẹn sẽ thủy chung trọn vẹn. Nó đưa tin nhắn tôi đọc. Tôi nhìn mắt nó, biết nó đã lạc lòng.
- Mai là ngày em cạo tóc, nó đòi vô chùa gặp em...
- Nè nhóc, mày có biết mấy kiểu như mày làm người ta nghĩ sai về người tu không? Và những đứa như mày làm người ta có cái nhìn tiêu cực về việc xuất gia không? Từng có rất nhiều người hỏi anh về lý do vì sao đi tu, thất tình hả, hay thất nghiệp, phá sản, nghèo khó, phạm pháp, vân vân, rất nhiều. Thường thì anh không trả lời, chỉ cười và nói vì thích. Anh chỉ trả lời khi biết rõ người đang hỏi là ai, đủ trình độ và nhận thức để hiểu ý mình nói, còn không, có giải thích kiểu gì họ cũng cố chấp không hiểu. Muốn nghĩ sao thì nghĩ. Lý do đi tu là gì không quan trọng, quan trọng là làm được cái gì khi đi tu.
Còn mày, anh nói thế này nhé, nếu mày không quên được con nhỏ đó và cứ mang nó trong lòng, anh khuyên mày tốt nhất đi về, cứ việc tiếp tục nhớ nhung và đau khổ, đừng đi tu, xấu cái áo tu đang mặc. Mày buồn anh anh chịu. Ngày mai lễ xuất gia, ba mẹ mày, gia đình dòng họ, bạn bè, các thầy trên chùa một lòng cầu nguyện cho đời tu mày suông sẻ thì trong đầu mày chỉ nghĩ đến hình con nhỏ đó, mày thấy mày xứng đáng không. Mày đem nó vô thời kinh, đem nó vào giấc ngủ, nó ở ngoài kia nhưng lại đem nó vô chùa, mày ăn cơm Phật, mày mặc áo tu mà mày đi nhớ gái, phải chi đứa nào đàng hoàng cũng đỡ, một đứa cô hồn vào nhà nghỉ với thằng khác rồi về lại ôm mày nói yêu nói thương. Anh từng yêu nhưng chưa ngu như mày đâu em ạ.
Vả lại, cơm ăn áo mặc, tín thí người ta lo, chỉ việc tu, mà tu không đến nơi đến chốn, mày cứ mang nỗi nhớ đó trong lòng, mày tích tụ dần dần, một ngày nào đó mày chịu không nổi, mày kiếm nó, mày mang cái áo tu này đi gặp nó, hoặc mày khéo hơn mày thay bộ đồ đời rồi vác cái đầu trọc đi gặp nó, mày có chắc một thằng trai trẻ như mày sẽ kiềm lòng được không. Và nguyên nhân cũng từ đó mà bao nhiêu người tu hiện giờ toàn bị phanh phui chuyện lăng nhăng tình cảm. Nếu xác định yêu dắt tay nhau đi lên thiên đường hạnh phúc thì đi, còn mà yêu để kéo nhau xuống địa ngục thì dẹp. Tội Phật giáo.
Còn nếu về để yêu nhau, xác định đi cùng trời cuối đất thì cứ việc yêu, còn về mặn nồng mấy tháng, nó mừng sòng sọc rồi vài hôm sau mày lại mọc sừng thì đừng trách. Anh nhắc cho mày nhớ, trong tình yêu chả có ai là người cuối cùng đâu, mà để chờ đến người cuối cùng thì phải qua bao người mày biết không, và phải đau bao nhiêu lần biết không? Dẹp đi cái vụ án chẳng phụ Như Lai chẳng phụ nàng đi. Mày có một đêm để suy nghĩ, nếu mày vẫn đi tu mà vẫn còn thương nó. Ngày mai anh không có mặt.
Nó tỉnh.
Sáng hôm sau, đúng như dự đoán, con nhỏ tóc dài kia đứng trước cổng chùa, mặc đúng cái áo khoác thằng nhóc này từng mua, đúng là yêu ma quỷ quái. Còn 15 phút nữa chính thức lễ xuất gia, gia đình dòng họ và sư phụ nó chuẩn bị làm lễ, nó nhìn tôi, tôi chỉ nói nó đúng một câu.
- Chạy ra cổng chùa vẫn còn kịp.
Nó nhìn tôi cười, nhờ mẹ nó ra đưa cho nhỏ kia một bức thư, chả biết nó viết gì, chỉ thấy nhỏ kia khóc rồi lên xe chạy về, còn nó mỉm cười quay vô lên chùa cạo tóc.
Vài tháng trôi qua, hình bóng con ma tóc dài kia đã phôi pha dần trong lòng nó, chắc chắn nó sẽ vượt qua và tôi chắc một điều, là nó đang rất trung thành với đầu trọc và cái áo đang mặc của nó. Hôm qua, lần đầu tiên nó thổ lộ nội dung của bức thư đó, nó viết bốn câu thơ.
“Chúc cho cậu hạnh phúcĐầy đủ và an vui
Đừng gặp nhau nữa nhéĐau như thế đủ rồi”.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Góc nhìn Phật tửNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Nghĩ về những người Thầy
Góc nhìn Phật tửXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Phụ nữ làm gì để mang lại phúc báo cho gia đình?
Góc nhìn Phật tửNgoài các thiện hạnh bố thí, phóng sinh, người phụ nữ có thể bắt đầu tích lũy công đức cho mình và gia đình từ việc tụng kinh, niệm Phật. Tụng đọc kinh Phật chính là khởi đầu đúng đắn trong cuộc đời, giúp người phụ nữ học cách làm người mẹ tốt, con dâu tốt, người vợ tốt.
Tâm sen giữa đời
Góc nhìn Phật tửĐời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không. Thế sự đời lại lắm uẩn khúc khó lường trước, thọ báo luân hồi liên miên bất tận như cái ách đã quàng sẵn trên thân.
Xem thêm














