Khổ không trốn được, chỉ có thể nhìn thẳng
Khổ không trốn được. Nhưng nếu biết ngồi lại thì mình sẽ đi ngang qua khổ, mà không bị nó kéo chìm.

Nhìn tận mặt khổ đau mà không nao núng, ta nhận diện được hạnh phúc chân thật
Bản chất con người là trốn khổ tìm vui. Tôi cũng vậy. Tôi từng đau khổ. Và tôi đi tìm con đường hạnh phúc để hết khổ.
Tôi từng đi rừng sâu, từng về những nơi hẻo lánh tu tập.
Từng gặp nhiều bậc thiện tri thức để học hỏi, mong tìm ra con đường bình an.
Tưởng đâu yên rồi. Ai ngờ cái khổ khác lại xuất hiện. Phù hợp với mình tới lạ.
Khổ kiểu… có mặt ở đúng chỗ mình đang trốn tới.
Tôi lại nghĩ: “Chắc phải đi chỗ khác mới yên.” Và cứ vậy… đi nữa.
Sau này tôi mới nhận ra tôi không đi để tìm đạo. Tôi đi… để trốn khổ. Càng tu tôi càng thấy rõ: Khổ không trốn được đâu.
Chừng nào còn thân này,
Còn thở, còn tiếp xúc, còn kỳ vọng…
Là còn khổ bùng phát trở lại.
Tôi mới tự hỏi mình:
– “Trốn nữa để làm gì?”
– “Hay thôi, quay lại ngồi yên mà nhìn thẳng nó?”
Tôi bắt đầu ngồi lại với chính nỗi khổ của mình.
Tôi phát hiện: Chỉ cần ai đó nói một câu không vừa ý là tâm sân trồi lên liền. Nhanh như điện.
Rồi trong cái khoảnh khắc đó cái bản năng nó nhảy ra liền:
– “Phải nói lại cho đã nư.”
– “Đừng nhịn không người ta lấn tới.”
– “Người này có lợi ráng gồng nhịn.”
Tâm mình thay đổi liên tục như vậy đó.
Gồng để giữ mặt nạ. Gắt để trả đũa. Im để lợi dụng.
Tu hay không tu nằm ngay khoảnh khắc đó. Nếu buông được là mình đang sống thiện. Nếu đeo theo là cả mình lẫn người kia đều khổ.
Tôi nghiệm ra: Khổ không đáng sợ. Sợ nhất là mình không dám ngồi lại với nó.
Cứ chạy, cứ đẩy qua người khác. Cứ trốn là nó còn quyền.
Càng tu càng phải trung thực với tâm mình.
Khổ tới ngồi yên mà nhìn.
Đừng đổ.
Đừng chạy.
Đừng gồng.
Vì chỉ khi mình không còn trốn nó. Thì khổ… mới bắt đầu mất quyền lực với mình.
Tôi còn nghiệm ra điều này nữa: Cái gì mình càng sợ tâm càng phóng đại nó ra.
Nó tưởng tượng, nó suy diễn, nó dựng phim trong đầu mình luôn.
Giống như nghe kể khu nghĩa địa có ma. Lúc nghe thì tỉnh bơ.
Mà tới khi đi ngang qua tự nhiên tim đập, mắt láo liên, tưởng tượng đủ thứ.
Nhưng khi đứng lại, nói: “Nếu có ma thì nhìn thẳng xem coi mặt mũi thế nào.
Tự nhiên… nỗi sợ mất tiêu.
Khổ cũng vậy.
Khi nó tới đừng phóng đại.
Chỉ ngồi lại, quán sát nó. Nhẹ nhàng mà hỏi:
– “Rồi, khổ đó. Vậy giờ muốn gì?”
– “Phải chăng ngươi tiếc một thứ vừa mất?”
– “Hay vì người kia làm khác ý mà ngươi muốn trả đũa?”
Mình cứ nói với nó:
– “Ta không ngu mà nghe lời ngươi nữa đâu.”
– “Nghe ngươi riết rồi ta trôi lăn vô lượng kiếp.”
Tâm sự vậy hồi nó… yên thiệt.
Khổ không trốn được. Nhưng nếu biết ngồi lại thì mình sẽ đi ngang qua khổ, mà không bị nó kéo chìm. Và tôi tập thực hành như vậy.
Học cách ngồi lại với chính mình khi mình đang khổ.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Để mẹ nói, còn mình giữ tâm an
Phật giáo thường thức“Cứ để mẹ than phiền. Còn con, con sẽ không dao động”.
Cách nhận biết ma chướng trên đường tu
Phật giáo thường thứcNay chúng ta bắt đầu học Phật, những điều gây chướng ngại cho chúng ta rất nhiều. Chúng ta muốn đến đây nghe kinh, nhưng bạn thân của quý vị gọi điện thoại hẹn sẵn, khiến cơ hội của quý vị bị phá hoại. Đó là gì? Ma chướng đạo.
Nghiệp chứa ở đâu?
Phật giáo thường thứcMột lần nọ, vua Milanda hỏi Đại đức Nāgasena rằng: “Bạch Ngài, Ngài có thể chỉ cho tôi biết Nghiệp chứa đựng ở đâu không?”.
Quở trách hay xúc phạm chư Tăng mang nghiệp rất nặng!
Phật giáo thường thứcViệc quở trách hay xúc phạm chư Tăng - theo lời dạy của ngài Luang Pu Mun - không chỉ là hành vi bất thiện trong đời sống thường nhật, mà còn là một loại nghiệp rất nặng, có thể đưa người tạo nghiệp vào những cảnh giới đau khổ sau khi chết.
Xem thêm














