Thay đổi cả cuộc đời nhờ hết lòng tin kính Phật Pháp
Khi thắp hương cúng lạy Phật và Bồ-tát, tôi vừa khấn nguyện vừa chảy nước mắt vì tủi phận không may. Tôi thì thầm kể lể chuyện buồn của mình cho Bồ-tát Quán Thế Âm nghe như đã từng kể đủ thứ chuyện từ trước đến nay. Qua khói hương mờ mờ, tôi thấy đôi mắt tượng Bồ-tát như nhìn tôi với một nét dịu dàng, thương cảm.
Hôm nay tôi đến nhà ông Ba C. là thủ quỹ Hội Khuyến học xã giáp ranh xã nhà để trả số tiền đã vay phục vụ cho việc học tập của tôi cách nay hơn năm năm. Ông ấy vui vẻ tiếp chuyện, chúc mừng tôi đã thành công trong học tập và có được việc làm ổn định. Sau khi giao đủ số tiền theo sổ sách, tôi lấy gói quà mang theo tặng cho ông để tỏ lòng biết ơn.
Nhưng ông ấy rầy tôi bày chuyện cho tốn kém; ông nói ông không thiếu gì cả, chỉ cần sinh viên vay tiền học hành có kết quả tốt, ra trường có việc làm là đã tặng ông món quà quý nhất rồi. Biết có nói nữa ông ấy cũng không nhận, tôi đành cất lại gói quà, sau đó nán lại định nói chuyện tiếp với ông thì có một người dắt con đến xin vay tiền của Hội Khuyến học.
Nhìn ông Ba C. tiếp đơn và hứa sẽ nhanh chóng đến tận nhà xem xét để giải quyết, tôi thầm thán phục cách làm việc khoa học, nhiệt tình và nhanh nhẹn của ông ấy. Ít có ai ở tuổi trên tám mươi mà có được thể trạng và tâm thần tốt như ông ấy.
Trên đường về, tôi ghé viếng chùa HG - ngôi chùa mà tại đó nhờ duyên lành đưa đến, cuộc đời tôi mới có được sự thay đổi sáng sủa như ngày hôm nay.
Sau khi lạy Phật và cúng dường Tam bảo xong, tôi ra ngoài sân chùa lạy tượng Bồ-tát Quán Thế Âm lộ thiên. Quỳ dưới chân tượng của Ngài, tôi thấy tâm hồn mình bình an và biết ơn vô vàn. Mùi hoa sa-la thoang thoảng lẫn hương trầm dìu dịu như đưa tôi về dĩ vãng...
Có thể nói cuộc đời tôi như sinh ra vào ngôi sao xấu; tuy rằng lúc ấu thơ tôi cũng được sống trong vòng tay rắn chắc của cha, sự chăm sóc dịu dàng của mẹ, nhưng khoảng thời gian hạnh phúc đó rất ngắn ngủi.
Tai họa đã ập đến gia đình tôi trong một buổi chiều. Cha tôi bị tai nạn lao động khi đang làm việc trên công trường; dù cha tôi thoát chết nhưng sau thời gian điều trị kéo dài, rất tốn kém, ông vẫn bị tàn phế, liệt cả hai chân.
Lúc trước, kinh tế gia đình đều trông cậy vào sức lao động của cha tôi, mẹ tôi chỉ quẩn quanh chuyện bếp núc; bây giờ mất đi chỗ nương nhờ đó, cả nhà lâm vào cảnh khốn cùng; gánh nặng cơm áo gạo tiền chỉ còn một mình mẹ tôi gánh vác. Cứ trời vừa mờ sáng, mẹ tôi đã phải đi làm, tối mịt mới về.
Tôi và đứa em, ngoài giờ đi học thay nhau gánh vác việc nhà, hái rau, bắt ốc, chăm sóc người cha tàn tật. Với sức đàn bà, mẹ tôi dù làm việc rất vất vả nhưng chỉ kiếm được ít tiền, lại phải chi tiền thuốc thang hàng ngày cho cha tôi, nên sinh hoạt gia đình rất chật vật, ăn uống kham khổ khiến ai nấy đều xanh xao vàng vọt; tôi thường xuyên vào lớp học với cái bụng lép xẹp, gần tới mười giờ là bụng sôi réo ầm ĩ, hoa mắt chóng mặt thường xuyên. Do thiếu chất khiến người tôi lúc nào cũng ảm đạm, lặng lẽ. Bạn cùng lớp nói tôi có khuôn mặt của người cõi âm; đâu có ai thấu hiểu hoàn cảnh nghèo đói của tôi.
Thấy hoàn cảnh gia đình ngày càng bi đát, tôi bàn với mẹ và cha cho tôi nghỉ học, đi làm thuê để kiếm tiền phụ lo với mẹ, nhưng cả hai người đều cương quyết không đồng ý. Mẹ tôi bảo chỉ có con đường học vấn mới có thể giúp gia đình thoát khỏi cảnh nghèo khổ; nếu tôi nghỉ học là tất cả phải sống mãi trong cảnh bần hàn. Học, mẹ tôi nhấn mạnh, dù khổ đến đâu cũng không được bỏ học.
Linh ứng Quán Thế Âm: Cứu con thoát nạn giao thông

Mẹ tôi vốn là một Phật tử. Khi cha tôi còn khỏe mạnh, mẹ tôi thường dắt hai chị em chúng tôi đi chùa; tôi quy y Tam bảo tại chùa HG - ngôi chùa cổ của xã nhà. Từ ngày gia cảnh sa sút, bận bịu tối mặt tối mũi vì công việc, mẹ tôi thỉnh thoảng mới đi chùa nhưng những ngày rằm lớn mẹ tôi vẫn mua hoa quả về nhà cúng Phật và ăn chay.
Mẹ tôi thường bảo chúng tôi, lạy Phật, Bồ-tát, tụng kinh sẽ được nhiều phước trong đó có phước sáng suốt, học giỏi. Chúng tôi rất tin lời mẹ dạy, mỗi đêm đều thắp hương cầu nguyện Phật, Bồ-tát phù hộ mình và gia đình. Đặc biệt đối với Bồ-tát Quán Thế Âm, tôi xem Ngài như người mẹ thứ hai, hay tâm sự kể lể với Bồ-tát đủ thứ chuyện, đủ thứ uớc mơ từ thời con trẻ đến tuổi thanh niên.
Thời gian trôi qua nhanh, nhờ Phật, Bồ-tát phù hộ và sự cố gắng của bản thân, năm nào tôi cũng đạt học sinh giỏi. Cứ đến cuối năm, mỗi lần được phát thưởng, nhìn bạn bè có cha mẹ hãnh diện đi dự lễ, tôi thầm tủi thân; cha thì nằm một chỗ, mẹ thì sáng sớm đã đi làm mướn kiếm tiền, có rảnh đâu mà đến tham dự. Cứ như thế, trong cái nghèo, cái đói, tôi đã vượt qua để đạt kết quả học sinh tốt nghiệp cấp ba loại giỏi. Rồi đến kỳ thi vào đại học và cao đẳng, tôi đăng ký thi vào một trường đại học ở TP.HCM và một trường cao đẳng tỉnh nhà. Mẹ tôi phải chạy vạy, vay mượn nhiều nơi mới có đủ tiền cho tôi lận lưng đi ứng thí và kết quả là tôi đều đậu hết hai trường đã đăng ký.
Khi nhận giấy báo nhập học của trường đại học, qua thông báo các chi phí học tập và hỏi thăm các khoản chi ăn ở, mẹ tôi bấy giờ phải lắc đầu chịu thua. Bà bảo không cách nào lo nổi cho tôi theo học đại học ở thành phố; mẹ tôi nói thôi thì học chỗ trường gần nhà cho ít tốn kém. Tôi cũng hiểu được nỗi lòng của mẹ và biết quá rõ về hoàn cảnh kinh tế của gia đình nên đành chấp nhận học ở địa phương nhưng trong lòng tôi buồn vô hạn. Biết bao bạn bè trang lứa mong được cầm tờ giấy báo nhập học đại học như tôi mà chẳng được, còn tôi có được thì đành phải bỏ vì cảnh nghèo.
Đêm đó, khi thắp hương cúng lạy Phật và Bồ-tát, tôi vừa khấn nguyện vừa chảy nước mắt vì tủi phận không may. Tôi thì thầm kể lể chuyện buồn của mình cho Bồ-tát Quán Thế Âm nghe như đã từng kể đủ thứ chuyện từ trước đến nay. Qua khói hương mờ mờ, tôi thấy đôi mắt tượng Bồ-tát như nhìn tôi với một nét dịu dàng, thương cảm.
Đêm đó, tôi ngủ rất say, nằm mơ thấy mình đang bước đi trên con đường mờ mịt sương khói, không biết đang ở đâu nên lòng tôi hết sức sợ hãi; bỗng có một người đàn bà mặc bộ đồ trắng tinh đến nắm tay tôi bảo theo bà, không hiểu sao tôi hết sức tin tưởng, lặng lẽ theo bà ấy đến tận cổng một ngôi chùa sau đó dừng chân trước hồ sen, hồ sen nở rất nhiều hoa, người đàn bà đó ngắt một đóa sen hồng đang nở trao cho tôi rồi đột ngột biến mất.
Tôi giật mình tỉnh giấc, lòng thấy rất vui vì giấc mộng lành. Phải chăng người đàn bà mặc bộ đồ trắng là Đức Bồ-tát Quán Thế Âm đến để mách bảo tôi điều gì đó, tôi thầm nghĩ như vậy, sau đó lại ngủ tiếp một giấc ngủ êm đềm, không mộng mị.
Sáng hôm sau, tôi đến trường rút hồ sơ để nộp vào trường chuyên nghiệp tại tỉnh nhà và tranh thủ viếng chùa HG để lạy Phật và cầu nguyện cho việc học hành của mình và gia đình được yên ổn. Khi đến nơi, lúc đó chùa vắng khách, chỉ có một người phụ nữ đứng tuổi đang ngồi nói chuyện với ni sư trụ trì.
Sau khi đến chào hỏi sư cô, lạy Phật, cúng dường xong, tôi ra sân chùa lạy tượng Bồ-tát Quán Thế Âm lộ thiên. Lạy xong, tôi đến ngồi dưới tán cây sa-la gần tượng Bồ-tát; những lo âu, suy nghĩ về cuộc sống hàng ngày như tan biến khỏi tâm trí khiến tôi có cảm giác thanh thản kỳ lạ. Đang suy nghĩ vơ vẩn, bỗng cô trụ trì cho người bảo tôi vào uống nước và bàn chút chuyện. Vốn quá quen thuộc với ni sư từ nhỏ, tôi nhanh chóng trở vào hầu chuyện.
Ni sư trụ trì cho biết, vị khách ngồi cùng bàn biết chuyện tôi học giỏi mà gặp khó khăn, cô ấy muốn hỏi thêm một số việc để giúp đỡ. Nhìn nét mặt đôn hậu nhưng sắc sảo của một người thành đạt, tôi tin tưởng, kể rõ hoàn cảnh gia đình và việc gặp khó khăn trong đường học tập của mình. Cô ấy chăm chú lắng nghe, sau đó hỏi địa chỉ của gia đình tôi rồi dặn dò tôi mấy lần không được từ bỏ việc học ở trường đại học. Cô ấy nói sẽ nhanh chóng nhờ người đến giúp, sau đó cáo từ ni sư trụ trì ra về. Tôi đứng nhìn theo cô ấy, nhớ lại giấc mơ đêm qua, ngơ ngẩn tự hỏi đây là mơ hay thực.
Ngày hôm sau, khi tôi đang dọn cơm cho cha ăn thì có khách tới tìm, đó là ông Ba C., ông ấy vừa lau mồ hôi trán vừa hỏi tên cha tôi và tôi. Ông bảo nhà tôi khó tìm quá, ông lại bảo mình đại diện cho Hội Khuyến học của xã giáp ranh xã nhà, đến tìm để bàn về vấn đề hỗ trợ cho tôi đi học đại học theo sự ủy thác của nhà tài trợ của hội. Cha tôi và tôi rất vui mừng khi biết chuyện này. Trước kia tôi xem TV thấy trên đài truyền hình VTV1 có phát sóng hẳn một đoạn thời sự về Hội Khuyến học này, nhưng vì khác xã nên tôi không nghĩ hội này có thể giúp đỡ mình.
Hôm nay, chính người đại diện hội tự tìm đến gợi ý giúp đỡ thì còn gì vui mừng hơn. Sau khi nghe tôi trình bày rõ ràng hoàn cảnh, ông Ba C. bảo tôi làm đơn xin vay tiền sau khi đã tính toán cụ thể các chi phí phục vụ cho việc học tập và ăn ở. Ông cho biết số tiền vay này sẽ được cung cấp đầy đủ theo yêu cầu; chẳng những thế, người vay sau khi ra trường, có công ăn, chuyện làm ổn định mới phải trả từ từ, không tính lãi. Ngoài ra, ông còn nói sẽ xuất tiền túi ra cho tôi ăn bánh hàng ngày để có sức học tập. Ông bảo, nhìn cháu mét quá, ăn uống thiếu thốn là không trụ nổi với việc học nặng nề ở đại học đâu!
Tối đến, khi biết chuyện tôi được tài trợ để đi học đại học, mẹ tôi chảy nước mắt vì mừng. Đã có cơ hội thoát khổ rồi ông ơi, mẹ tôi vừa xoa bóp chân cha tôi vừa phấn khởi nói. Tôi lặng lẽ đến bàn thờ Phật, thắp nén hương thầm tạ ơn Phật và Bồ-tát đã xui khiến cho tôi gặp vị mạnh thường quân nên mới được giúp đỡ như hôm nay.
Một thời gian sau, nhờ có sự hỗ trợ kịp thời của Hội Khuyến học, tôi đã đàng hoàng ngồi trong giảng đường đại học ở TP.HCM. Biết vận mệnh cả gia đình đặt vào việc học của tôi, cộng với lòng mong muốn báo đáp ơn nghĩa đối với Phật, Bồ-tát và những người ra tay cưu mang, giúp đỡ mình, đặc biệt là sự dìu dắt chí tình của ông Ba C., tôi đã miệt mài học tập không nề gian khổ nên luôn đạt thành tích tốt. Có bạn thấy tôi cứ gằm đầu mà học, chẳng chịu chơi bời, họ mắng tôi là con mọt sách. Mặc kệ, ai nói gì thì nói, tôi cứ một đường chăm chỉ học.
Trong thời gian tôi ngồi học ở giảng đường, gia đình tôi đã có nhiều thay đổi. Nhờ sự giới thiệu của ông Ba C., mẹ tôi đã đến một công ty chuyên sản xuất hàng thủ công mỹ nghệ, nhận hàng về gia công, công việc nhẹ nhàng nhưng cho thu nhập ổn định; không phải bỏ nhà đi suốt ngày như lúc trước, mẹ tôi có thời gian chăm sóc cha tôi nhiều hơn. Sức khỏe của cha tôi ngày càng tốt lên, có thể phụ giúp mẹ tôi công việc gia công hàng. Chính quyền xã nhà đã xây dựng cho gia đình chúng tôi một căn nhà tình thương, vách tường, mái tôn chắc chắn. Ông Ba C. thỉnh thoảng lại đạp xe đạp sang nhà tôi thăm, cho quà cha tôi và em tôi. Có lần ông khệ nệ mang vào cả giỏ đồ hộp, bảo có người em gởi cho, ông đem chia bớt cho gia đình tôi. Ông ấy đúng là ông Bụt giữa đời thường, toàn lo chuyện giúp đời.
Thời gian trôi qua nhanh, sau bao nỗ lực học tập, tôi đã tốt nghiệp ra trường với bằng cấp ưu hạng, tôi đã tìm được việc làm với mức lương khá cao. Nhờ có tiền, tôi đã đưa em tôi lên thành phố học tập, con bé năm nay sẽ thi đại học, nó học rất giỏi và chăm chỉ. Hy vọng nó cũng đỗ đạt để khỏi phụ lòng cha mẹ và những người đã giúp chúng tôi học hành tới nơi, tới chốn....
Tiếng đại hồng chung vang rền khiến tôi giật mình sực tỉnh, vội trở vào chào tạm biệt ni sư trụ trì rồi trở về nhà. Trước khi rời chùa, tôi chắp tay xá tượng Bồ-tát Quán Thế Âm lần nữa, đôi mắt từ pho tượng như vừa nhìn tôi dịu dàng, như vừa lắng nghe, dõi tìm những số phận không may đang cầu mong được giúp đỡ.
Tôi thầm nghĩ, cuộc đời tôi nhờ hết lòng tin kính Phật pháp, tin tưởng vào năng lực ban vui cứu khổ của Bồ-tát Quán Thế Âm nên mới được như ngày hôm nay. Năng lực tầm thanh cứu khổ của Bồ-tát là năng lực không thể nghĩ bàn, chỉ cần có tấm lòng thiết tha tin tưởng vào oai lực đó, tin tưởng và sống theo lời Phật dạy, chắc chắn sẽ được Bồ-tát đến giúp khi gặp khổ nạn.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Câu chuyện linh ứng khi niệm Quan Thế Âm Bồ tát
Tư liệuKhi còn ở trong nước, mỗi khi đi học rồi sau đó đi làm, con đều đi xe đạp, lên xe cũng chân trái đạp xuống Nam mô, chân phải đạp xuống A, chân trái Di Đà, chân phải Phật, cứ vậy vừa đi xe đạp vừa niệm Phật cho tới trường hay sở làm.
Quả báo tà dâm không thể không kinh sợ
Tư liệuNgười xưa nói: Vạn điều ác dâm đứng đầu, và đó là đường chết, không thể đi. Điều đó đã nói rõ rằng phạm tội tà dâm sẽ bị báo ứng vô cùng nặng.
Lâm chung niệm Phật tự tại vãng sanh
Tư liệuÔng Quách Á Chương là nông dân ở làng Vương Giang, trấn Giác Mỹ, thành Phố Long Hải, năm nay 60 tuổi, vào ngày 26 tháng 8 nhuần âm Lịch, ông đã an nhàn vãng sanh Tây Phương Tịnh Độ trong tiếng niệm Phật.
Thay đổi cả cuộc đời nhờ hết lòng tin kính Phật Pháp
Tư liệuKhi thắp hương cúng lạy Phật và Bồ-tát, tôi vừa khấn nguyện vừa chảy nước mắt vì tủi phận không may. Tôi thì thầm kể lể chuyện buồn của mình cho Bồ-tát Quán Thế Âm nghe như đã từng kể đủ thứ chuyện từ trước đến nay. Qua khói hương mờ mờ, tôi thấy đôi mắt tượng Bồ-tát như nhìn tôi với một nét dịu dàng, thương cảm.
Xem thêm














