Tôi thương đồng bào tôi
Cả buổi chiều, tôi chỉ ngồi lặng trước màn hình điện thoại, liên tục đọc những bản tin dồn dập về cơn bão số 10 Bualoi. Cơn bão ấy đã tràn qua miền Bắc và Bắc Trung Bộ, để lại phía sau là mưa lũ mênh mông, nhà cửa tốc mái, cây cối bật gốc, trường lớp… ngập chìm trong biển nước.
Mỗi dòng tin về thiệt hại, mỗi bức ảnh hiện trường ngổn ngang đều khiến ruột gan tôi thắt lại.
Bualoi là trận bão dữ, nó mang theo tiếng gào thét của cuồng phong, mang theo dòng nước đục ngầu cuốn phăng đi bao thành quả của con người. Những mái nhà kiên cố, những cánh đồng hoa màu, những quán hàng nhỏ là chỗ mưu sinh của biết bao gia đình, chỉ trong chốc lát đã đổ nát tan hoang. Có người dành dụm cả đời mới cất được căn nhà, vậy mà mưa bão đã xé tung, từng mảng tường sụp xuống trong bất lực.
Xa quê, tôi hướng về quê tôi ở tỉnh Phú Thọ. Những người nông dân một nắng hai sương, dầm dãi với ruộng đồng, gửi cả hi vọng vào mùa vụ. Thế nhưng nước lũ tràn về, ngập trắng đồng, chuồng trại hư hại, bao công sức bỗng thành con số không.
Trong mưa gió, vang vọng đâu đó tiếng kêu cứu: “Các anh ơi! Cứu bố mẹ em với, nhà bố mẹ em sập rồi”, tiếng gọi hốt hoảng ấy không chỉ vang lên từ một mái nhà, mà từ nhiều mái nhà. Chỉ xem qua màn hình thôi mà tôi đã thấy mắt mình nhòe đi, huống chi là những người đang gồng mình trực tiếp đối diện giữa dòng lũ xiết.

Thế nhưng giữa hiểm nguy ấy, hình ảnh những người khoác áo lính, những cán bộ địa phương, những đoàn thanh niên tình nguyện... lại sáng lên như đốm lửa ấm. Họ lao vào vùng tâm bão, mang áo phao, thuyền cứu hộ, sẵn sàng giành giật sự sống trong gang tấc. Họ hô vang: “Sẵn sàng!”, câu nói nghe tưởng quen thuộc, nhưng lúc này lại hóa thiêng liêng, bởi nó là lời thề sống chết vì nhân dân.
Những phóng viên, nhà báo cũng không ngại hiểm nguy, dấn thân giữa mưa dầm gió giật để đưa về từng thước phim, từng bức ảnh, từng bản tin cấp bách. Nhờ họ, chúng ta là những người đang ở nơi bình yên, mới thấu hiểu được sức mạnh dữ dội của thiên tai và nghị lực bền gan của con người Việt Nam.
Có lúc tôi ao ước, giá như bão có trái tim để biết thương, để biết dừng lại trước tiếng khóc xé long, nhưng bão chỉ là sức mạnh vô tri, nó chẳng đo đếm thiệt hơn, chẳng phân biệt kẻ giàu người nghèo, chỉ cuồng nộ càn quét tất cả. Điều duy nhất có thể chống lại bão, không phải bức tường bê tông, cũng chẳng phải mái tôn dày, mà chính là sức mạnh tinh thần, là tình người gắn bó.
Tôi thương đồng bào tôi, thương những người mẹ ôm con dưới mái nhà ngập nước, thương những người cha gồng mình chống lũ để giữ lấy chút tài sản ít ỏi, thương những em nhỏ ngơ ngác nhìn trường lớp tan hoang, thương cả những phận người bơ vơ giữa dòng đời nghiệt ngã. Nhưng hơn tất cả, tôi tự hào về đồng bào tôi - những con người kiên cường, nhân ái, biết sẻ chia trong hoạn nạn.
Nhìn vào cảnh hoang tàn sau bão, tôi vẫn thấy những ngọn lửa hy vọng. Những người ở vùng an toàn nhường gạo nhường áo, gom góp chăn chiếu, thuốc men gửi về vùng tâm bão. Những chuyến xe, thuyền cứu trợ nối nhau, chở nặng nghĩa tình. Từ trong mất mát, lòng nhân ái lại nảy mầm, tình đồng bào lại kết chặt thêm một lần nữa.
Đồng bào tôi kiên cường lắm. Người Việt Nam vốn gắn bó với đất, với rừng, với sông núi, chưa từng biết khuất phục trước bão tố nào. Rồi bão cũng sẽ tan, mưa cũng sẽ ngớt. Những mái nhà sẽ được dựng lại, ruộng đồng sẽ hồi sinh, phố phường sẽ sáng đèn.
Bão có thể quật ngã mái nhà, nhưng không thể nào quật ngã được ý chí người Việt. Bão có thể làm gãy cành cây, nhưng lại làm bật dậy tình đồng bào bền chặt hơn. Tôi tin, từ trong gian khó hôm nay, quê hương, đất nước tôi sẽ lại hồi sinh xanh tươi, rạng rỡ, như đã từng đứng vững qua bao cơn bão tố.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Niềm vui từ một chén trà
Phật pháp và cuộc sốngAnh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi. Biết anh bạn có sở thích này nên nhiều lần đến tôi thường mua theo một gói bánh ngọt, thế là anh em lại có một buổi uống trà, ăn bánh nói chuyện thật hợp ý. Cũng vì sở thích này mà bạn tôi hay bị bạn bè trêu chọc, rằng thanh niên gì mà cứ như ông già, bia rượu cà-phê thì họa hoằn gọi mãi mới chịu đi, còn nhắc đến trà thì khoái cả chí, cứ có bộ ấm là tìm trà pha ngay.
Không thể nghĩ bàn
Phật pháp và cuộc sốngTôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.
Đồng niên huynh đệ
Phật pháp và cuộc sốngTừ xa xưa, chư Tổ sư đã ngộ Đạo từ tuổi nhỏ. Ngày nay, con thấy mình và chú Tuệ Đạo cũng mang trong lòng khát khao ấy, mong muốn được sống trong ngôi nhà chung của Đức Thế Tôn. Hai huynh đệ mang hai hành trình khác biệt, nhưng cùng chung một chí lớn: Đi trên đường Đạo.
Truyện ngắn: Bảy bước đến miền cực lạc
Phật pháp và cuộc sốngMùa an cư của giáo đoàn Siddhatta bình lặng giữa mùa sala hé nụ. Đoàn khất sĩ ngày thêm đông. Rừng sala như một lễ hội bắt đầu...
Xem thêm














