Về với rừng núi bao dung

Chuyến về với núi của đoàn đi thực tế chúng tôi đầu tiên đến thủy điện Vĩnh Sơn, ở xã Vĩnh Kim, huyện Vĩnh Thạnh. Tháng Bảy trời nắng vỡ trên lưng người. Sông Côn chảy dọc đường đi xanh biếc, ôm lấy núi rừng phóng khoáng, bao dung. Những bãi bồi dưới chân núi tràn ra ven sông, cát vàng nhuộm nắng, trời xanh ngắt. Tôi hướng ánh nhìn xuống dưới mà phải bật lên xuýt xoa, ngồi trên xe mà ước được hòa vào thiên nhiên chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm.

Xe dừng trước cổng thủy điện Vĩnh Sơn, một công trình thủy điện lớn nhất Bình Định, tôi đã không kiềm được sự thích thú, hào hứng khi bước vào. Tôi để ý phía trên mái nhà có những chiếc tổ bằng đất, thoạt đầu trông giống tổ ong rừng. Hỏi ra mới biết đó là những tổ chim yến đất, đã tồn tại vững chãi bao mùa nắng mưa. Bước vào trong thủy điện, mới thấy được sự tài hoa của bàn tay con người. Chúng tôi được hai anh kỹ sư trẻ giới thiệu quy trình cơ bản sản xuất và cung cấp điện, và tham quan nhà máy sản xuất. Quy trình chặt chẽ, động cơ, máy móc hoạt động nhịp nhàng, hệ thống. Mọi thứ hiện ra trước mắt tôi thật mới mẻ, kì vĩ, trong niềm khâm phục và tự hào. Trước cổng nhà máy thủy điện là dòng sông Côn êm đềm, chúng tôi rời đi giữa bao xúc cảm khó tả, choáng ngợp và cảm phục, trong cơn mưa chiều bất chợt ghé qua…

Chuyến xe cuối ngày lướt đi trong vũ điệu chập chùng của núi. Lần đầu tiên tôi thấy mình quyện hòa với núi bằng những cảm mến sâu xa khó nói hết thành lời. Những triền núi hoang sơ cứ nối tiếp hiện ra trước mắt, sau cơn mưa chiều cây cỏ như vẫn còn mơ màng, giữa trời đất được gột rửa mát lành, tinh khôi. Từng vòng xe lăn bánh trong sự choáng ngợp của lòng tôi, trước mênh mông rừng cây xanh mướt, trước lãng đãng mây trắng trôi trong tiếng chim hót cuối ngày. Mặt trời phía chân trời theo chân chúng tôi, soi ánh nắng loang loáng trên những tàng cây lao xao, những dải đất đỏ phơi mình như dải lụa, những rẫy bắp non, rẫy đậu xanh, rẫy chuối rừng cheo leo, thẳng tắp. Phía dưới khoảng chân núi giữa bốn bề hoang vu, từng đàn bò thong dong gặm cỏ, màu xanh dạt dào tràn vào ánh mắt tôi, vào lòng tôi một cảm giác bình yên diệu vợi. Núi như cất lên lời ru tha thiết tâm hồn…

Về với rừng núi bao dung  1
Ảnh minh hoạ.

Cuối chặng đường là ngôi làng Kon Trú nguyên sơ, mộng mơ giữa núi rừng. Chúng tôi vào thăm những ngôi nhà sàn bàng bạc dấu thời gian. Bầy trẻ con chơi đùa ríu rít ở khoảng sân đất đỏ. Chiếc máy ảnh được nâng lên, chụp những khoảnh khắc hoàng hôn ở ngôi làng bé nhỏ, có nụ cười chân chất của bầy trẻ thơ, có ánh mắt ấm áp của già làng, có nhánh lan rừng tim tím bình dị. Đồng bào Banar ở bản đón chúng tôi bằng tấm lòng chân thành, thơm thảo. Họ không biết tiếng Kinh nhưng chỉ cần những cử chỉ trìu mến, những cái nắm tay ân cần, những vòng ôm nồng hậu, là chúng tôi đã cùng hòa vào tình núi rừng chan chứa. Có người chị trong đoàn được người làng tặng một nhánh lan rừng làm quà của núi gửi về xuôi. Những cánh hoa mỏng manh, phơn phớt tím còn đọng chút sương chiều, sưởi ấm cả trái tim người đồng bằng.

Đêm tối chầm chậm về, tôi rời Kon Trú mà trong đầu nhen nhóm những câu thơ:

Kon Trú như bọc trứng giữa đại ngàn

Âm thầm nở ra nụ cười đá núi bàng bạc

Trong những ngôi nhà sàn thủy chung giấc mơ rượu cần

Rừng rực lửa hát…

Về với núi, tôi nhớ mãi đêm ở Đăk Tra, bên ngọn lửa bập bùng và những ché rượu cần nồng đượm. Người làng Đăk Tra và đoàn chúng tôi đã hòa say trong vũ khúc núi rừng, trong tình người bình dị mà ấm áp quá đỗi. Tiếng cồng chiêng còn vọng mãi trong giấc mơ tôi. Điệu múa truyền thống của đồng bào Banar nhịp nhàng, uyển chuyển mở đầu cho đêm lửa hát đắm say. Các chị sơn nữ mặc váy thổ cẩm, tay đeo vòng đá, các anh trai làng mặc khố, ngực trần rắn rỏi, họ chính là những người con của núi rừng lòng dạ thẳng ngay, chất phác. Bầy em nhỏ cũng mặc váy thổ cẩm, thơ ngây, chân chất trong điệu múa “Khúc hát gọi mặt trời”.

Đêm đó, mỗi nhà ở Đăk Tra đều mang đến một ché rượu cần, được xếp thành hai hàng bên ánh lửa rừng rực. Đồng bào Banar mến khách, nhiệt tình, níu tay lữ khách về bên ché rượu, vừa uống rượu cần vừa “nhấm” cùng cá nướng. Vị rượu cần cay xè ở cổ, cảm giác nóng ấm râm ran lan xuống đến bụng, phảng phất hương mì ủ men chua đằm, cá nướng ngọt thịt, dư âm nồng say rừng núi. Lần đầu tiên tôi được uống rượu cần, trong đắm say tình người, tình núi, ấm áp, thiêng liêng. Rượu ngấm vào người, chúng tôi nắm tay nhau ca hát quanh đống lửa cháy rạo rực đêm hè, từng bài hát cứ nồng nàn, hừng hực. Đêm dần về khuya nhưng chúng tôi - những người đồng bằng ngược về núi và những người con của núi - vẫn cứ say mê, quyến luyến cùng câu hát, điệu múa và men rượu cần miên man.

Đó là những kỷ niệm với núi, ở bản làng Kon Trú, Đak Tra, ở thủy điện Vĩnh Sơn mà tôi không thể nào quên. Về với núi, mới thấy được nét phóng túng, nguyên sơ, khoáng đạt của đất trời, mới cảm được tấm lòng chân thành, nồng ấm của những người con sinh ra từ núi rừng. Họ múc tiếng hát đổ tràn sông suối, gieo màu xanh lên nương đồi, gùi ước mơ theo từng bước chân rắn rỏi, sống một cuộc đời bình dị, mạnh mẽ, đùm bọc, không toan tính, không đua chen. Họ thắp lên trong tim tôi ngọn lửa của lòng chung thủy một lòng với núi. Họ làm tôi nhớ mãi những cái ôm lưu luyến, xúc động trong khoảnh khắc chia xa. Dòng sông Côn uốn lượn theo con đường tôi về, tạm biệt những rẫy đồi xanh ngút mắt, tạm biệt những nghĩa tình thắm đượm, những thân cây chết đứng màu trắng xóa giữa dòng chảy biêng biếc của sông Côn.

Tôi về lại miền xuôi mà dư âm núi rừng vẫn còn lắng đọng, vương vấn mãi...

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Một mảnh đời

Phật pháp và cuộc sống 20:42 17/11/2025

Hôm nay, tôi đến thăm cô Ba H., người hàng xóm, mới từ bệnh viện Ung bướu. trở về. Dù là thầy thuốc, đã chứng kiến biết bao nhiêu là bệnh tật, chết chóc của đồng loại nhưng tôi vẫn thật sự giật mình vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi đối với cô ấy. Nếu không đến tận nhà, tôi chẳng cách nào nhận ra người hàng xóm vốn quen biết bấy lâu.

Hành hương trần thế

Phật pháp và cuộc sống 20:31 17/11/2025

Chúng ta đến trần gian này để làm gì? Theo quan niệm bình thường, kém sáng suốt, thì chúng ta đến trần gian này để tìm kiếm những thực phẩm, của cải của trần gian để hưởng thụ. Mật ngọt của trần gian này nhiều lắm. Nào giàu có, tiếng tăm, quyền lực, tình yêu, gia đình... Rồi sau đó ra đi, bỏ lại buổi tiệc đời cho những người đến sau. Bỏ lại cho người khác với rất nhiều nuối tiếc, chẳng đem theo được gì.

Hạnh phúc thật sự không nằm ở điều kiện bên ngoài

Phật pháp và cuộc sống 19:56 17/11/2025

Sống chết thật ra chẳng có gì là quan trọng cả. Mọi người thường sợ chết, nhưng thử nghĩ xem: chết rồi có mất đi đâu? Chắc chắn là tái sinh thôi.

Người Phật tử đối diện với thất bại ra sao?

Phật pháp và cuộc sống 15:39 17/11/2025

Trong đời sống, thất bại là điều không ai tránh khỏi. Có người thất bại trong công việc, có người vấp ngã trong tình cảm, có người gặp những biến cố tưởng chừng vượt quá sức chịu đựng.

Xem thêm