Chiếc bằng giá trị nhất: Bằng lòng!
Có một câu nói nghe tưởng đơn sơ nhưng lại hàm chứa triết lý sâu xa: “Vạn pháp do duyên, vạn sự tùy duyên. Cuộc đời này không có cái bằng nào giá trị bằng Bằng Lòng với nhau”.
Trong Phật học, “duyên” là nguyên lý căn bản. Không một sự vật nào tồn tại độc lập, tất cả đều hình thành từ sự nương tựa, kết hợp của vô số yếu tố. Đóa hoa không chỉ là hoa, nó còn có mây, có mưa, có nắng, có đất, có bàn tay người chăm sóc. Con người cũng vậy: ta hiện hữu trong đời là nhờ cha mẹ, nhờ bạn bè, nhờ xã hội, nhờ cả những điều kiện vô hình mà ta ít khi nhận ra. Hiểu “vạn pháp do duyên” chính là nhận ra tính liên hệ, liên đới trong từng hơi thở, từng giây phút của cuộc sống.
Nhưng để sống được với tinh thần “tùy duyên” thì không dễ. Ta thường quen khư khư nắm giữ ý muốn, tham vọng và mong cầu. Ta sợ thua kém, sợ mất mát, sợ không có được điều mình nghĩ là quan trọng. Cũng từ đó mà tranh giành, so bì, tạo ra biết bao khổ lụy. Nếu nhìn kỹ, rất nhiều mâu thuẫn gia đình, đổ vỡ tình cảm, hay căng thẳng nơi công sở đều bắt nguồn từ việc “không bằng lòng” với nhau: cha mẹ không bằng lòng với con, vợ chồng không bằng lòng với nhau, đồng nghiệp không bằng lòng với cách nghĩ khác biệt.

Câu nói “không có cái bằng nào giá trị bằng Bằng Lòng với nhau” gợi mở một cách sống khác. Nó nhắc ta rằng mọi tấm bằng cấp, mọi chứng chỉ ngoài đời - từ học vị, chức danh, tài sản - đều không bảo đảm cho hạnh phúc, nếu con người không biết bằng lòng với nhau. Bằng lòng không có nghĩa là cam chịu, bỏ qua mọi nỗ lực vươn lên; mà là sự chấp nhận nhau trong những giới hạn, khác biệt và bất toàn. Đó là thái độ của từ bi và trí tuệ: thấy được cái hay của người khác, thông cảm cho cái dở của nhau, cùng nhau đi tiếp trên hành trình nhân sinh.
Trong thời đại hiện nay, khi áp lực cạnh tranh khiến nhiều người chạy theo danh lợi, chữ “bằng lòng” lại càng trở nên quý hiếm. Chúng ta dễ quên mất rằng niềm vui không nằm ở chỗ có thêm một chứng chỉ hay một mức lương cao hơn, mà nằm ở bữa cơm tối gia đình yên ấm, ở sự tôn trọng và thấu hiểu nơi bạn bè, ở nụ cười chân thành nơi đồng nghiệp. Những điều ấy không mua được bằng tiền hay bằng cấp, nhưng lại là thước đo bền vững của hạnh phúc.
Phật dạy: “Tri túc giả tuy ngoạ địa thượng, du vi an lạc; bất tri túc giả tuy xử thiên đường, diệc bất xứng ý” (Người biết đủ, dù nằm trên đất vẫn an lạc; kẻ không biết đủ, dù ở thiên đường cũng chẳng vừa lòng). Biết đủ chính là một dạng “bằng lòng”. Khi ta bằng lòng với hiện tại, ta không bị cuốn trôi bởi tham vọng vô tận. Khi ta bằng lòng với nhau, ta mở ra một không gian sống chan chứa tình thương và sự an hòa.
Suy cho cùng, điều mà mọi người đều đi tìm chính là cảm giác được chấp nhận, được thương yêu như mình đang là. Và điều đó không đến từ bất kỳ “tấm bằng” nào treo trên tường, mà từ khả năng bằng lòng, thấu hiểu và nâng đỡ nhau trong từng giây phút.
Vạn pháp do duyên, vạn sự tùy duyên. Nếu hiểu và sống được với hai chữ “bằng lòng”, có lẽ ta đã cầm trong tay tấm “bằng” quý giá nhất của đời người - tấm bằng đưa ta về gần hơn với bình an và hạnh phúc đích thực.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Từ "chẩn đoán bằng định mệnh" đến "bước nhảy xuyên hầm lượng tử"
Phật pháp và cuộc sốngÁnh sáng Phật giáo, giải Nobel Vật lý 2025 và hành trình chuyển hóa của hiện tượng Khắc Hưng.
Mẹ tôi cũng bán bắp
Phật pháp và cuộc sốngTrên đường từ Trường Đại học Quy Nhơn về phòng trọ, chỗ gần ngã tư có một người phụ nữ lớn tuổi bán bắp luộc hay ngồi ở đấy. Tôi đi bộ đến trường, chiều nào tan học về cũng gặp cô và nghe cô mời chào.
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngTình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.
Thân này thật sự là khách trọ
Phật pháp và cuộc sốngCó thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.
Xem thêm














