Chuyện tập xe của Mẹ
Mẹ tôi không biết đi xe đạp. Có những lúc vô tình, tôi đã tiết lộ “bí mật” đó cho bạn bè biết trước mặt mẹ.
Bà véo tai tôi và mắng yêu:
– Cái thằng quỷ sứ, bộ muốn mẹ úp mặt mo hả?
Lúc đó tôi lại cười khoái chí:
– Vậy thì mẹ tập xe đi…
Mẹ biện minh cho lý do không biết đi xe đạp của mình là ngày xưa nghèo, không có tiền mua xe với lại chẳng đi đâu xa. Ba tôi cười, khích bác:
– Mẹ nó đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, tôi đây cũng nghèo sao lại biết đi xe đạp…
Anh Hai và tôi lại có trận cười vang khi nghe màn đối đáp của hai vị phụ huynh.
Tôi thấy thương mẹ rất nhiều. Mỗi khi chạy chợ về, hai chân mẹ phồng rộp vì phải đi bộ một quãng đường khá xa. Đường sá đâu có bằng phẳng, nó lại lô nhô đầy sỏi đá. Bà làm đủ nghề: từ chạy hàng xáo, hàng xén, đến thu mua phế liệu… Đôi chân mẹ in dấu trên biết bao con đường, đôi vai mẹ gánh gồng biết bao hàng hóa, bàn tay mẹ quán xuyến biết bao công việc.

Tôi ước… giá như mẹ biết đi xe đạp thì hay biết nhường nào. Hôm bữa, được nghỉ học rảnh rỗi ở nhà, tôi đánh bạo tiến tới vòng tay qua eo mẹ mà thủ thỉ:
– Mẹ tập đi xe đạp nhé!
Mẹ tôi lại cười, nụ cười như mắc cỡ, rồi mắng yêu:
– Cái thằng quỷ này, bộ muốn mẹ làm trò cười cho thiên hạ hả…
Tôi nói hết cho bà những tiện ích mà xe đạp mang lại. Biết đi xe, mẹ sẽ đỡ vất vả biết bao nhiêu. Tôi lên kế hoạch, cùng “đồng minh” là bố tác động vào tư tưởng cho mẹ để mẹ đồng ý tập xe đạp.
Và rồi mẹ cũng đồng ý tập xe. Lòng tôi vui như mở hội. Chiều chiều, sau khi mẹ tôi đã vãn công việc đồng áng, tôi lại cùng mẹ dắt con ngựa sắt “Thống Nhất” của tôi ra sân bóng làng để tập. Có những lúc tôi phải bụm miệng lại để không cười trước bộ dạng leo lên xe của mẹ. Khuôn mặt mẹ pha chút lo lắng, bỡ ngỡ khi đặt chân lên pê-đan. Đôi tay quen cấy cày, giờ cầm ghi-đông run rẩy từng đợt.
Tôi đi theo sau mẹ, động viên:
– Mẹ cố lên! Sắp được rồi mẹ ạ.
Chốc chốc mẹ lại dừng lại, cười và mắng yêu:
– Cha bố anh!
Hai mẹ con cứ mải miết theo những vòng xe chầm chậm, cùng những tiếng cười, cho đến khi trời tối mịt mới về.
Sau một tuần chăm chỉ, mẹ tôi đã biết đi xe đạp. Bà reo lên sung sướng như thể vừa tìm lại được vật quý bị thất lạc. Hai mẹ con cười vang cả một góc sân bóng của làng. Tôi ngỏ ý đề nghị mẹ chở tôi đi lòng vòng một quãng đường.
Và thật kỳ diệu! Đôi chân mẹ không còn bỡ ngỡ như mới ban đầu đặt lên pê-đan. Mẹ tự tin nhấn mạnh, từng vòng xe chạy ro ro… Lòng tôi rộn ràng một cảm xúc khó tả. Tôi yêu mẹ hơn bao giờ hết!
Mẹ không chỉ là người cho tôi hình hài, nuôi tôi khôn lớn, dạy tôi bao đức tính quý báu để hoàn thiện bản thân, mà mẹ còn cho tôi thấy một sự cố gắng hết mình, hết sức kiên trì, chịu khó và không ngại gian khổ để làm điều mà tưởng chừng như không bao giờ làm được.
Gánh hàng của mẹ giờ không còn trĩu nặng trên vai nữa. Đôi chân mẹ bớt đi những nốt rộp phồng mỗi khi chạy chợ xa nhà…
Chiều nay, khi lang thang ra phía ngoại ô, ngước mắt nhìn thấy các bà, các mẹ quảy đôi quang gánh đi trong gió chiều, mắt tôi lại cay xè khi nghĩ về mẹ. Mẹ tôi bây giờ vẫn còn vật lộn với bao công việc để chắt chiu từng đồng tiền nuôi tôi ăn học. Đôi chân của mẹ đã bớt mỏi hơn, nhưng vẫn đang còn nặng nhọc với những vòng xe cuộc đời.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngKhi trái tim chưa đủ đầy, nó sẽ yêu bằng mong muốn được lấp đầy. Khi trái tim chưa đủ tỉnh sáng, nó sẽ yêu bằng nỗi sợ và hờn ghen. Và ta không biết rằng đó chính là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên nặng nề: ta đang đặt vào người khác một nhiệm vụ không ai có thể làm thay ta đó là nhiệm vụ làm cho chính ta hạnh phúc.
Tuỳ bút: Thiền định
Phật pháp và cuộc sốngTrong một lần trò chuyện về những chương trình trên màn ảnh truyền hình, một anh bạn thân bày tỏ với tôi, là có một chương trình anh rất thích, nhưng anh lại dị ứng với người dẫn chương trình nên không bao giờ anh xem. Anh nói với tôi anh ghét cái vẻ cao ngạo, trịch thượng của “cái thằng cha” dẫn chương trình đến nỗi anh không muốn mở cái kênh đó ra, chứ không phải đợi mở ra thấy cái mặt đáng ghét mới tắt máy, dù trong lòng anh rất thích chương trình đó. Cái ghét nó lấn át cả cái yêu, làm cho anh có chút khó chịu, không biết làm sao mà giải quyết. Và cho đến bây giờ, điều đó vẫn còn làm cho anh không được thoải mái chút nào.
Đại đức Thích Khải Tuấn tán thán Hoa hậu Hương Giang
Phật pháp và cuộc sốngChiều 19/11, phần thi Trang phục dân tộc - National Costume của Miss Universe 2025 đã thu hút sự theo dõi của hàng triệu khán giả toàn cầu.
Thiên thu vừa chợp mắt
Phật pháp và cuộc sốngMọi chấp đều rời rã/ Như sương tan ngọn đồi/ Một niệm buông trọn vẹn/ Trời hiện giữa lòng người...
Xem thêm














