Đầu năm, đọc lại “Rớt hột phiêu bồng”
Tiếp cận thơ Bùi Giáng, nếu chỉ bằng tai hay bằng mắt, dù đó là con mắt của bậc học giả - chỉ bằng kiến thức của bộ não, cũng chưa thấy hết vẻ đẹp, ý nghĩa, giá trị của thơ ông mà phải trải nghiệm bằng con đường thực hành, chiêm nghiệm bằng “con mắt thứ ba”- con mắt đích thực của tâm thức, một thứ trí - tuệ - đằng – sau - trí - tuệ.
Người thường xuyên nối mạng cho chính mình
Thơ Bùi Giáng, không đơn thuần chỉ là những câu chữ vần điệu thông thường. Theo thiển ý của tôi, đó là những thông điệp đầy “ẩn ngữ” mà ông gửi lại cho cuộc đời, sau hơn bảy mươi năm lẻ một tạm trú trong cõi người ta. Ông như ngoài hành tinh, làm một cuộc dạo chơi đầy ý vị trong cuộc trần thế đầy biến động và có những đóng góp rất to lớn trên cả ba lĩnh vực đều rất khó thành đạt đối với người bình thường: Làm thơ dịch sách và nghiên cứu văn học. Với thơ, dù có tài hoa cỡ nào đi nữa, ông cũng không thể diễn đạt hết ý mình, bởi sự hạn chế của ngôn ngữ của thế giới nhị nguyên. Thơ ông “ý tại ngôn ngoại”, đa tầng đa nghĩa, khiến người đọc có nhiều cách hiểu, cảm thụ, thẩm thấu và chuyển hóa khác nhau, rất sai biệt. Vì vậy, lúc sinh thời, năm 1993, ông đã có thư ngỏ: “Thân gửi Bạn đọc bây giờ - Tôi tên là Bùi Van Búi – tức Búi Giàng Bùi – gửi tập thơ cuối “cùng này” tới bàn tay bạn đọc. Tâm nguyện bình sinh của tôi bây giờ là “Mong mỏi một điều duy nhất: đừng bao giờ bạn đọc bận tâm về bất cứ lời bàn bạc nào thật hay giả của bất cứ “bạn hữu” nào đó xưa nay của tôi ở Việt Nam hoặc ở hải ngoại”. Kính bút – Bùi Giáng, 93.”
Tuy nhiên, không ít bạn đọc bây giờ lẫn mai sau vẫn còn đọc thơ ông và vẫn còn bận tâm đến những lời bàn bạc thú vị về cuộc đời, giai thoại và sự nghiệp của ông;đặc biệt tập thơ mới nhất Rớt hột phiêu bồng của Bùi Giáng, với “lời tựa”:“Lớp phiêu bồng mọc trăng ngàn. Thành xưa phố cũ muôn vàn phía sau.”
![]() |
Tiếp cận thơ Bùi Giáng, nếu chỉ bằng tai hay bằng mắt, dù đó là con mắt của bậc học giả - chỉ bằng kiến thức của bộ não, cũng chưa thấy hết vẻ đẹp, ý nghĩa, giá trị của thơ ông mà phải trải nghiệm bằng con đường thực hành, chiêm nghiệm bằng “con mắt thứ ba”- con mắt đích thực của tâm thức, một thứ trí - tuệ - đằng – sau - trí - tuệ! Thơ Bùi Giáng chính là sự thức tỉnh, khai trí cho những ai còn đắm mê, lẩn quẩn trong vòng lợi danh, sanh tử… Vượt lên trên tất cả, ông đã làm một cuộc trở về với vùng ngự trị tâm thức, đối diện, hội nhập với chính mình một cách thật thà và trong cõi tĩnh mịch sâu lắng tận cùng ấy, ông đã bắt gặp chân dung thật của mình hòa nhập cùng vũ trụ bao la khôn cùng . Và thơ ông đã cất lên tiếng nói của lòng mình, những câu thơ không lấy gì trác tuyệt - tưởng chừng bất chợt, ngẫu nhiên, nhưng đạt đến điều bình - thường, bình - tĩnh đến lạ lùng ấy không hề đơn giản chút nào. Bình thường tất liễu đạo! Đó là kết quả của qúa trình suy tư, truy vấn không hề ngưng nghỉ của bậc giác ngộ minh triết.
Quả thật, nếu một người thường xuyên tập chết, chết hằng giây hằng phút hằng giờ, cứ đi đi về về giữa hai – bờ - sống – chết, chết giỡn chơi liên miên bất tận mãi như thế thì cái chết đâu còn là nỗi ám ảnh đáng sợ của kiếp nhân sinh! Vượt qua không gian vật lý hữu hình, bỏ lại sau lưng tất cả, hằng tắm gội mình trong dòng sông ánh sáng tâm linh –con người có thể sẽ đi qua nỗi sợ hãi tâm lý thường trực và vỡ vạc ra rất nhiều điều đáng giá ngàn vàng. Cuộc hành trình đi tìm chân ngã của mỗi thực thể sống, càng trải qua nhiều bài học khác nhau, càng tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm quý báu, giúp cho lịch trình tiến hóa của tâm thức diễn ra nhanh chóng hơn. Tiếc rằng, còn quá ít người có mặt trên trần gian này được học bài học này một cách căn cơ, có hệ thống. Học cái chết để giúp cho cái sống đời đời!
Bùi Giáng là người lịch lãm, lòng rổn rang trong mọi cuộc chơi trần thế, vì ông đã nhận ra lẽ vô thường của kiếp nhân sinh, nhưng ông vẫn cứ một mình, chỉ biết âm thầm chia sẻ, đóng góp thứ ánh sáng ông có được cho người khác bằng phương tiện thơ ca. Ông đã mượn hình ảnh các cô em để nói lên những hệ lụy, phiền não, khổ đau… luôn đóng đinh lên thân phận con người – một cái nhìn đầy thương cảm với những mảnh đời bất hạnh, bất túc:
Nói như Bùi Giáng, tất cả nhân sinh, cây cỏ, muôn loài tồn tại trên Trái đất này đều có linh hồn. Nếu biết ứng xử tốt với chính mình, với môi trường xung quanh trong khả năng, phạm vi hiểu biết của mình – thậm chí như một giọt sương nếu biết mình là ai trong cuộc đời hữu hạn này, thực hiện đúng sứ mạng của mình cũng sẽ huy hoàng, hoành tráng như ai! Ông chúc phúc cho tất cả, với “điều kiện” sẵn sàng dấn thân trong cuộc hành trình trở về với những giá trị cao quý luôn hiện hữu trong bản thân mỗi một con người. Lúc ấy, con sẽ có tất cả, sẽ đi sẽ đứng sẽ vùng vẫy…tưng bừng mà không gặp bất cứ điều chi ngăn trở:
Phạm Phúc
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Ám áp bên Thầy ngày Nhà giáo Việt Nam
Văn hóaSáng ngày 20/11/2018 (14/10/Mậu Tuất), phật tử đạo tràng BQT chùa Đức Hòa và Thiên Bửu đã vân tập về Tổ đình Thiên Bửu (thôn Bình Thành, xã Ninh Bình, thị xã Ninh Hòa) để chúc mừng Hòa thượng viện chủ nhân ngày Nhà giáo Việt Nam.
Phật
Văn hóaPhật ngồi trên sườn núi,/Nhìn xuống đường bụi mù,/Phật đang nghĩ gì thế nhỉ!/Thương con người ngược xuôi?
Tọa đàm về tác giả bài thơ bất hủ “Em đi chùa Hương”
Văn hóa
Sáng ngày 9/11/2018, Nhà xuất bản Phụ nữ và Khoa Viết văn – Báo chí, trường Đại học Văn hóa Hà Nội tổ chức tọa đàm “Đọc lại Nguyễn Nhược Pháp” về sự nghiệp văn chương, nhân dịp kỷ niệm 80 năm ngày mất của nhà thơ tài hoa bạc mệnh.
An lành
Văn hóaXin cầu thấu rõ chân diệu pháp/Hiện tượng vạn vật luôn biến đổi/Muôn sự hết thảy nương nhau thành/Để tâm tịch lặng an lành nhất/An lành như thế thật an lành!
Xem thêm















