Đừng lãng phí sinh mệnh trong sự an nhàn
Tiểu Quân là một thanh niên tuổi ngoài hai mươi, vừa tốt nghiệp đại học, đã gửi rất nhiều hồ sơ xin việc cho các công ty lớn ở gần đó. Sau này cậu vào một công ty truyền thông điện ảnh mới nổi.
Công ty này đang vào thời kỳ phát triển đi lên trong nước, rất cần tích lũy một khối lượng lớn tài liệu thực tế. Tiểu Quân hứng khởi bừng bừng bắt đầu đi làm, gửi thư mời đi khắp nơi: chỉ cần bạn ký hợp đồng với chúng tôi, sau một năm bảo đảm bạn có thu nhập ít nhất là một trăm nghìn đồng, hơn nữa công ty còn có rất nhiều hoạt động phúc lợi, chẳng hạn cùng ra nước ngoài du lịch, định kỳ tổ chức chương trình ở các thành phố lớn, điều này rất có tác dụng hỗ trợ đối với người sáng tác.
Điều kiện công ty đưa ra với bên ngoài khá hậu hĩ, đãi ngộ dành cho nhân viên nội bộ cũng không xoàng, thậm chí cao hơn một chút so với mức lương cùng ngành. Thường ngày, cậu còn gặp được một số ngôi sao yêu thích, rất dễ lấy được ảnh có chữ ký và vé xem phim. Điểm này càng thỏa mãn cái tâm hư vinh của Tiểu Quân. Công việc của cậu vừa làm hài lòng cha mẹ, lại có thể diện với nhóm bạn bè. Tiểu Quân rất hài lòng với công việc hiện tại, hàng ngày tuần tự hoàn thành nhiệm vụ. Cậu lần lượt gửi tài liệu gốc nhận được lên app* của công ty, app này chính là dự án chủ đạo trong hai năm gần đây của công ty.
Kế hoạch ban đầu của app là hàng ngày liên tục cập nhật nội dung, rồi thông qua độ phổ biến không ngừng được mở rộng để kéo về nhiều quảng cáo và đầu tư hơn, nếu hiệu quả tốt sẽ tách ra thành lập công ty con.
Sau hơn nửa năm, app này vẫn vận hành một cách bình lặng. Tiểu Quân bắt đầu cảm thấy không còn hoài bão lớn lao thuở ban đầu nữa. Dự án tiến hành được một năm, lãnh đạo cấp trên bận rộn với công việc quan trọng hơn, cũng không muốn đầu tư tinh lực để truyền thông, mở rộng hướng phát triển.
Một hôm, Tiểu Quân đột nhiên phát hiện cô đồng nghiệp ngồi bên cạnh không đến làm. Cậu kín đáo hỏi cô đồng nghiệp đó đi đâu trên WeChat, hóa ra cô đã nhảy sang một công ty truyền thông cá nhân về giải trí. Phải biết rằng, đó chỉ là một ê-kíp khởi nghiệp nhỏ, bất kể thế nào cũng không thể sánh với quy mô lớn của công ty điện ảnh dạng này.
Trong khi trò chuyện, cô đồng nghiệp hỏi Tiểu Quân có muốn gia nhập không, tuy nhiên đãi ngộ tiền lương và trích phần trăm đều phải dựa vào bản thân đi lôi kéo đơn hàng, viết đề án. Tiểu Quân ngẫm nghĩ, một mặt lo bị công ty phát hiện, suy cho cùng nơi công sở đặc biệt kiêng kỵ việc tự sáng lập truyền thông cá nhân; mặt khác, cậu cảm thấy bản thân lôi kéo đơn hàng kiếm tiền cũng không tránh khỏi vất vả. Thế nên cậu đã từ chối lời mời của cô đồng nghiệp cũ.
Cứ thế, thấm thoắt nửa năm lại trôi qua. Mùa xuân của năm mới, người phụ trách cấp cao bỗng dưng triệu tập cuộc họp, thông báo với mọi người rằng việc để một dự án app tách ra hoạt động độc lập không có tương lai cho lắm. Hiện giờ, những thứ tương tự quá nhiều, công ty không dự định tiếp tục đầu tư nữa, hủy bỏ cập nhật nguyên bản hàng ngày, chỉ tạm thời duy trì đăng lại. Còn đội ngũ của cả dự án đều sẽ bị cắt giảm, những người ở lại sẽ được điều phối sắp xếp lại, chuyển đến các phòng ban như quản lý bản quyền, tuyên truyền họp báo...
Tin tức này như sét đánh giữa trời quang, Tiểu Quân buồn bực hồi lâu, cuối cùng vẫn xin nghỉ việc. Hai năm tuổi xuân của cậu đã tiêu hao hết vào một dự án không tiến hành được.
Cô đồng nghiệp trước đây, do làm truyền thông cá nhân rất xuất sắc, có tiếng tăm trong ngành. Về sau, cô được một công ty lớn khác trả lương cao mời về, trở thành người phụ trách bộ phận tiếp thị của công ty đó. Bản thân cô tiếp tục phát triển mảng truyền thông cá nhân, hợp tác chuyên sâu với đối tác.
Tiểu Quân vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ bình thường, công ty tìm được người mới với mức lương thấp hơn làm thay công việc của cậu.
Tiểu Quân lại không muốn làm tuyên truyền xúc tiến gì đó, phải đi khắp nơi xin xỏ người ta, thế nên cậu đành xin nghỉ việc.
Sau khi Tiểu Quân nghỉ ngơi suy ngẫm một thời gian, tôi rủ cậu cùng đi thiền viện, dự thiền thất. Ở trọ trong chùa, chúng tôi chuồn ra ngoài ngắm cảnh và chụp ảnh.
Gần đó có một mảnh ruộng nước lớn, có lúa thì có côn trùng, ếch mùa hè nhảy nhót, kêu ộp oạp trong ruộng, tự do nghỉ ngơi, không lo cái ăn cái uống. Nhưng ven đường chính là đường quốc lộ, xe cộ qua lại nhiều. Kết quả, không ít ếch bị dân làng chạy xe điện đi ngang qua bắt đem bán, hoặc bị cán chết.
Tôi chỉ về phía Bắc, chính là hậu sơn ngôi chùa ở cách đó không xa, có rất nhiều ao, ở đó trời đất rộng lớn, nếu lũ ếch dời nhà sang đó thì không đến nỗi gặp bất trắc. Tiểu Quân đăm chiêu.
Tu hành của chúng ta cũng có đạo lý giống như vậy. Hướng đến an nhàn chắc chắn, không có chí tiến thủ, thì sẽ giống như những con ếch kia, nguy cơ đã tiềm ẩn, một khi thời đại thay đổi, quy hoạch mới xuất hiện, thì sẽ mất đi vốn liếng lập thân.
Qua tuổi hai mươi, bạn càng nên thấu hiểu, đừng lãng phí sinh mệnh trong sự an nhàn.
Lý Lê viết
Thẩm Gia Kha giám chế
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Thiền năng lượng rung động cộng hưởng: Cách mạng đột phá 3 trong 1
Góc nhìn Phật tử 15:14 28/11/2024Thế giới thay đổi nhanh chóng, đặt ra thách thức lớn về sức khỏe, giáo dục và phát triển xã hội. Trong bối cảnh đó, Thiền năng lượng rung động cộng hưởng (RVEM) xuất hiện như giải pháp đột phá, khai mở tiềm năng con người và tạo cuộc cách mạng toàn diện trên ba lĩnh vực then chốt.
Quán chiếu sinh mệnh trong hơi thở
Góc nhìn Phật tử 10:02 28/11/2024Trong dòng chảy bất tận của thời gian, hơi thở là nhịp cầu nối liền sự sống với thân tâm. Dẫu mỏng manh nhưng hơi thở chứa đựng tất cả những gì quý giá nhất: sự sống hiện hữu trong từng khoảnh khắc.
Hãy để yên cho nhân quả làm việc
Góc nhìn Phật tử 18:30 27/11/2024Sáng ra, chợt có một vị nói một câu thật như đùa, mà đùa cũng rất thật. Chúng sanh cúng đồ cho Phật cũng chỉ vì để họ được hưởng, nếu cúng mà Phật hưởng xem không biết có ai còn muốn cúng hay không.
Độ chính niệm "thương" trong mảnh đất tâm mình
Góc nhìn Phật tử 15:30 27/11/2024Vợ giận chồng, chị em "ghét" nhau, cha mẹ sân với con cái... Vì thương nên giận là một vòng luẩn quẩn. Vậy có khi nào, ta thực sự dành thật nhiều không gian và thời gian cho chính mình, để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi: "Tại sao ta dễ nổi giận người (lẽ ra mà) ta rất thương?"
Xem thêm