Gánh mẹ
Những kỉ niệm giữa tôi với Má thì cũng thật nhạt nhòa. Nhà đông con lại thiếu trước hụt sau, nên quanh năm Má cứ bán mặt cho đất bán lưng cho trời để cho đàn con được no bụng.
An trú Má trong Chánh pháp và đưa Má về với Phật là sự nghiệp của con đó ạ…Ảnh minh hoạ.
Vì thế ít khi nào Má gần gũi hay ôm ấp tôi. Lớn hơn một xíu thì tôi về ở với bà ngoại do ngoại chỉ có mình Má. Thế là xa nhà, tôi lại càng không có tình cảm với Má hơn. Chỉ nhớ lâu lâu Má về thăm ngoại thì gặp thôi. Đến khi ngoại mất tôi về lại gia đình thì lúc này Má cũng bận buôn bán ngoài chợ. Thế là hai Má con cũng chẳng bồi đắp tình cảm gì thêm. Ngần ấy năm, là ngần ấy thời gian tôi chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của Má với mình. Để rồi mỗi khi nhớ Má da diết tôi chỉ biết khóc, biết tủi thân. Đến khi Ba Má chia tay, chị em tôi phải gánh gồng tất cả: gia đình, nợ nần và là điểm tựa cho Má nữa! Lúc này tình cảm giữa tôi và Má cũng chẳng khá hơn là bao. Đến khi mọi việc đã ổn định, việc học đã hoàn tất, việc làm được gác lại, tôi cất bước ra đi, ký ức trong tôi cũng chẳng có gì nhiều về Má. Về chùa tu học, mỗi lần mưa rơi là mắt tôi đẫm lệ vì nhớ nhà, nhớ Má đến lạ. Mà chắc do Má tánh “đàn ông” nên ít thể hiện tình cảm là mấy. Nên cứ thế nhạt nhòa. Mỗi mùa Vu Lan lòng tôi lại da diết khi nghe bài “Lòng mẹ”.
Một bông hồng cho em
Một bông hồng cho anh
Và một bông hồng cho những ai
Cho những ai đang còn Mẹ
Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn
Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi
Như đóa hoa không mặt trời
Như trẻ thơ không nụ cười
Ngỡ đời mình không lớn khôn thêm
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm…
Nước mắt rơi khi nào tôi cũng không rõ. Dần dần nhờ pháp Phật đã kết nối tôi lại với Má. Tôi hiểu Má hơn và Má cũng chăm tôi hơn. Có đôi lần giận dỗi tôi hỏi “Bộ Má không thương con sao?”. Má bảo “Con đứt ruột đẻ ra sao không thương”. Bụt ơi! Bao năm con cứ nghĩ Má không thương mình. Nhưng nhờ học Phật mà con đã hiểu, đã cảm thông hơn. Và biết Má luôn ở đó! Tình thương Má luôn đong đầy, chỉ do tôi chưa đủ sâu sắc để nhận ra. Má ơi! Con thương Má nhiều lắm! Càng thương Má, tôi hứa với lòng càng phải tu tập tốt hơn để làm bạn hữu Phật pháp với Má, giúp Má thêm tin yêu Bụt mà phải đúng Chánh pháp nữa cơ. Giờ Má đã “cừ” hơn xưa! Má hộ độ các chùa, phụ bếp cơm đạo tràng, tu tập, tụng kinh, niệm Phật và quan trọng hơn hết là Má nguyện vãng sanh về Tây Phương Tịnh Độ. Làm con, tôi chỉ mong thế thôi. Cầu nguyện kiếp này Má được về với Phật.
Cho con gánh mẹ một lần
Cả đời mẹ đã tảo tần gánh con
Cho con gánh mẹ đầu non
Cả lòng mẹ đã gánh con biển trời…
An trú Má trong Chánh pháp và đưa Má về với Phật là sự nghiệp của con đó ạ!
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Góc nhìn Phật tửNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Nghĩ về những người Thầy
Góc nhìn Phật tửXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Phụ nữ làm gì để mang lại phúc báo cho gia đình?
Góc nhìn Phật tửNgoài các thiện hạnh bố thí, phóng sinh, người phụ nữ có thể bắt đầu tích lũy công đức cho mình và gia đình từ việc tụng kinh, niệm Phật. Tụng đọc kinh Phật chính là khởi đầu đúng đắn trong cuộc đời, giúp người phụ nữ học cách làm người mẹ tốt, con dâu tốt, người vợ tốt.
Tâm sen giữa đời
Góc nhìn Phật tửĐời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không. Thế sự đời lại lắm uẩn khúc khó lường trước, thọ báo luân hồi liên miên bất tận như cái ách đã quàng sẵn trên thân.
Xem thêm














