Hãy là hiện thân của sự bình an
Khi con người chân thật được hiện diện, ta sẽ tự nhiên nói chuyện với người khác bằng năng lượng rất mềm mỏng, rất dịu dàng, rất dễ thương. Trong từng lời nói và ánh mắt đều có sự lắng nghe, có tôn trọng, có chấp nhận và có hoan hỷ.
Khi con người chân thật được hiện diện, ta sẽ tự nhiên nói chuyện với người khác bằng năng lượng rất mềm mỏng, rất dịu dàng, rất dễ thương. Trong từng lời nói và ánh mắt đều có sự lắng nghe, có tôn trọng, có chấp nhận và có hoan hỷ.
Khi ấy, ta không còn dính mắc vào kết quả nữa. Ta vẫn có sự thiết tha, có trăn trở, có yêu thương và có nâng đỡ, nhưng ta tôn trọng hoàn toàn tiến trình của người khác.
Chính vị Phật bên trong ta đang hiển lộ như thế. Và khi vị Phật trong ta sáng lên, vị Phật trong người chồng, người vợ, hay con cái của ta cũng sẽ tự hiển lộ, mà ta chẳng cần làm gì cả.
Thầy đã từng chứng kiến, đã chữa lành cho hàng ngàn gia đình. Tất cả họ chỉ cần quay về bên trong, trở nên dễ thương và đáng yêu, thì cả thế giới sẽ tự nhiên phục vụ cho họ. Khi ta thay đổi, chồng ta sẽ dễ thương, con ta cũng dễ thương. Mọi người xung quanh sẽ tự làm phần việc của họ một cách sâu sắc, hòa hợp, và an vui.
Điều quan trọng là: Mình có thực sự chuyển hóa hay chưa? Nếu ta đã thật sự chuyển hóa, ta sẽ không còn kỳ vọng, không đòi hỏi, không phán xét ai nữa. Ta biết tôn trọng đến tận cùng, yêu thương đến tận cùng, nâng đỡ đến tận cùng, lắng nghe và thấu hiểu đến tận cùng.
Hãy dùng tâm bình an, tĩnh lặng xem xét thân và tâm

Và khi người khác được tôn trọng, được lắng nghe, được thấu hiểu, được yêu thương, tự họ sẽ muốn quay lại yêu thương ta, phục vụ ta, tôn trọng ta, và làm tất cả những gì có thể để ta được hạnh phúc, an vui. Họ tự hiểu họ cần làm gì. Con cái, cha mẹ, người thân… sẽ tự động sống đúng vai trò, đúng phận sự của họ, để cùng ta hòa hợp, tung hứng, nâng đỡ lẫn nhau.
Đó chính là sự kỳ diệu của Đạo. Đạo không bao giờ đi thay đổi ai. Đạo không bao giờ đi sửa ai. Đạo chỉ quay vào bên trong, làm cho chính mình trở nên an vui và hạnh phúc thật sự.
Như Toản người học trò của thầy – chia sẻ, một năm qua cậu ấy chiêm nghiệm sâu sắc cuộc đời và thấy quá nhiều nỗi khổ niềm đau. Cậu thấy đời này thật chán: ăn rồi ngủ, rồi lại đi kiếm tiền, hơn thua, nhậu nhẹt, nói những câu chuyện nhạt nhẽo, hời hợt, vô nghĩa. Một năm, năm năm, rồi mười năm trôi qua cuộc đời cứ lặp lại, nhàm chán, không có gì thật sự để đạt được.
Rồi đến lúc, ai trong chúng ta cũng sẽ chạm vào tuệ chán nản. Ăn mãi cũng chán. Kiếm tiền mãi rồi cũng chán. Tất cả mọi thứ đều đáng chán. Và khi ấy, ta sẽ nhận ra: Đi tiếp trong vòng luân hồi sinh tử này thật sự là điều đáng chán.
Giống như nếu bây giờ bắt ta chơi “bịt mắt bắt dê” từ sáng đến tối, ngày này qua ngày khác đến cuối đời, ta có chán không? Chắc chắn là chán. Vì thật ra, chẳng có gì mới mẻ để đạt được.
Khi ta hiểu ra sự thật, hiểu thế nào là hạnh phúc tự thân, ta chỉ cần ngồi yên cũng đã thấy đủ đầy. Ta không còn muốn nói chuyện với ai, vì đa phần đều là chuyện hời hợt, chuyện của người khác. Ta không muốn khởi lên thêm một tâm nào nữa, vì nghĩ thôi cũng thấy mệt.
Khi ấy, ta ăn ít lại, nói ít lại, sống đơn giản, mà vẫn cảm thấy an lạc. Càng nhiều năng lượng để lao ra ngoài, càng thấy mệt. Càng thêm sở hữu, càng thêm mệt. Càng nhiều mối quan hệ, càng thêm mệt. Càng nói những chuyện linh tinh, không ý nghĩa, càng thấy trống rỗng.
Bởi vì càng trưởng thành, người ta càng tĩnh lặng. Càng lớn tuổi, người ta càng chỉ muốn bình yên, không muốn hơn thua với đời.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Hãy là hiện thân của sự bình an
Phật pháp và cuộc sốngKhi con người chân thật được hiện diện, ta sẽ tự nhiên nói chuyện với người khác bằng năng lượng rất mềm mỏng, rất dịu dàng, rất dễ thương. Trong từng lời nói và ánh mắt đều có sự lắng nghe, có tôn trọng, có chấp nhận và có hoan hỷ.
Hai món nợ đời người nhất định phải trả
Phật pháp và cuộc sốngTrong cuộc đời này, có 2 món nợ lớn nhất mà chúng ta phải trả - đó là công ơn cha mẹ và thầy cô.
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngKhi trái tim chưa đủ đầy, nó sẽ yêu bằng mong muốn được lấp đầy. Khi trái tim chưa đủ tỉnh sáng, nó sẽ yêu bằng nỗi sợ và hờn ghen. Và ta không biết rằng đó chính là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên nặng nề: ta đang đặt vào người khác một nhiệm vụ không ai có thể làm thay ta đó là nhiệm vụ làm cho chính ta hạnh phúc.
Tuỳ bút: Thiền định
Phật pháp và cuộc sốngTrong một lần trò chuyện về những chương trình trên màn ảnh truyền hình, một anh bạn thân bày tỏ với tôi, là có một chương trình anh rất thích, nhưng anh lại dị ứng với người dẫn chương trình nên không bao giờ anh xem. Anh nói với tôi anh ghét cái vẻ cao ngạo, trịch thượng của “cái thằng cha” dẫn chương trình đến nỗi anh không muốn mở cái kênh đó ra, chứ không phải đợi mở ra thấy cái mặt đáng ghét mới tắt máy, dù trong lòng anh rất thích chương trình đó. Cái ghét nó lấn át cả cái yêu, làm cho anh có chút khó chịu, không biết làm sao mà giải quyết. Và cho đến bây giờ, điều đó vẫn còn làm cho anh không được thoải mái chút nào.
Xem thêm














