Lấy chữ “nghiệp” ra để im lặng trước khổ đau của người khác?
Có những nỗi khổ không phải từ kiếp trước, mà từ cách sống trong đạo thiếu lắng nghe và thấu hiểu.
Có một kiểu khổ rất đặc biệt trong đạo:
Không ai mắng.
Không ai đánh.
Nhưng người trong cuộc lại gục ngã trong lặng lẽ. Vì mỗi lần tổn thương, chỉ được dạy một câu: “Ráng đi, do nghiệp của mình đó con.”
Một người bị cư xử bất công thay vì được lắng nghe, lại chỉ được khuyên: “Đừng nói nữa, nghiệp phải trả.”
Một người đau đến mức bật khóc lại bị gạt đi bằng một câu: “Khóc làm gì…ai rồi cũng có nhân quả.”
Một người đang gục ngã thì chỉ được bảo: “Im lặng đi, tu là phải nhẫn.”
Những lời đó nghe thì có vẻ đúng, nhưng khi người đang đau chỉ cần một chút thấu hiểu, một chút lòng người… thì việc bắt họ im lặng để “tu cho đúng” lại là cách gián tiếp dập tắt tiếng nói chân thật trong nội tâm họ.
Nghe thì đúng lý nhân quả.
Nhưng đó lại là cách nhanh nhất để người đang khổ không còn chỗ đứng. Không còn tiếng nói. Không còn sức để sống thật với chính mình.
Từ lúc nào, người tổn thương lại bị dạy phải “ráng chịu đi, đó là nghiệp của mình”?
Từ lúc nào, đạo đã trở thành nơi quy hết mọi đau đớn về phía người đang gánh chịu?
Từ lúc nào, người sai không được nhắc, mà người đau thì bị dạy nhẫn, dạy ráng, dạy nuốt vào?
Không còn dính mắc vì đã thấu hiểu

Có những người từng hết lòng phụng sự nhưng sau nhiều lần bị hiểu lầm, bị chèn ép, bị nói nặng… họ lặng lẽ rút lui.
Và người ta lại bình thản nói: “Chắc hết phước nên thối tâm.”
Không ai hỏi: “Chúng ta đã đối xử ra sao với người ấy?”
“Có phải chính cách mình đang sống trong đạo đang khiến người thật thà, thiện lành rơi rụng dần?”
Pháp không vô tình.
Pháp không phải cái roi để quất vào người đang đau.
Pháp không phải lý lẽ để biện minh cho sự lạnh lùng.
Pháp là con đường để đi ra khỏi khổ.
Và con đường đó bắt đầu từ việc dám nhìn thẳng vào sự thật:
Khổ này đang từ đâu sanh ra?
Có thật chỉ là nghiệp cũ?
Hay chính cách ứng xử giữa người với người đang làm nhau mỏi mệt, cạn dần niềm tin?
Thực chất, Đức Phật dạy về nhân quả nghiệp báo, nhưng Ngài không hề nói rằng tất cả những gì ta gặp trong đời sống hiện tại đều do nghiệp kiếp trước.
Nếu ai nói vậy thì đã rơi vào thuyết định mệnh, hay thuyết nghiệp của đạo Jain (Kỳ-na giáo), một quan điểm Đức Phật đã bác bỏ ngay khi còn tại thế.
Quy hết mọi chuyện về “nghiệp cũ” là cách dễ nhất để trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng lại là gánh nặng nhất cho người đang đau và đang rất cần được lắng nghe, thấu hiểu ngay trong hiện tại.
Có những nỗi khổ không phải từ kiếp trước, mà từ cách sống trong đạo thiếu lắng nghe và thấu hiểu.
Có những tổn thương không hẳn do duyên nợ, mà vì lời nói vô tâm giữa những người cùng tu, khi không ai dám nhìn lại chính mình hay sửa lại cách sống.
Và rồi… lại đem chữ “nghiệp” ra, để đổ lên vai người đang gục ngã.
Pháp là ánh sáng để soi rõ khổ, và mở ra con đường chấm dứt khổ.
Nếu lời nói không giúp người bớt đau, không dẫn họ về gần hơn với sự nhẹ nhàng và chân thật thì đó không phải là đang nói Pháp.
Mà chỉ là sự hờ hững thiếu tâm từ và thiếu cả tình người.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Người ta khổ hơn mình…
Phật pháp và cuộc sốngMấy hôm nay, xem tin lũ ở Phú Yên, Nha Trang, Quy Nhơn, lòng tôi cứ chùng xuống.
Niềm vui từ một chén trà
Phật pháp và cuộc sốngAnh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi. Biết anh bạn có sở thích này nên nhiều lần đến tôi thường mua theo một gói bánh ngọt, thế là anh em lại có một buổi uống trà, ăn bánh nói chuyện thật hợp ý. Cũng vì sở thích này mà bạn tôi hay bị bạn bè trêu chọc, rằng thanh niên gì mà cứ như ông già, bia rượu cà-phê thì họa hoằn gọi mãi mới chịu đi, còn nhắc đến trà thì khoái cả chí, cứ có bộ ấm là tìm trà pha ngay.
Không thể nghĩ bàn
Phật pháp và cuộc sốngTôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.
Đồng niên huynh đệ
Phật pháp và cuộc sốngTừ xa xưa, chư Tổ sư đã ngộ Đạo từ tuổi nhỏ. Ngày nay, con thấy mình và chú Tuệ Đạo cũng mang trong lòng khát khao ấy, mong muốn được sống trong ngôi nhà chung của Đức Thế Tôn. Hai huynh đệ mang hai hành trình khác biệt, nhưng cùng chung một chí lớn: Đi trên đường Đạo.
Xem thêm














