Chuyện đôi dép nhắc giữ tâm ngay thẳng, chánh niệm
Trong những lần lang bạt trên cuộc tu của mình, tôi đã chứng kiến không biết bao câu chuyện. Đầy đủ mọi cung bậc thăng trầm xúc cảm. Đôi khi cũng bao hàm những bài học sâu sắc để tự mình soi xét lại chính mình. Nhìn nhận lại cái cuộc tu hành của mình xem nó tới đâu, ra sao rồi.

Nhớ mùa an cư năm đó, tôi cũng bắt gặp một vài câu chuyện trong đó có cái chuyện đôi dép. Tưởng chừng bình thường nhưng cũng có cái để mà quán chiếu lại.
Chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là mấy đôi dép được sắp lại ngay ngắn thẳng hàng. Trông bình thường vô cùng. Nhưng ngẫm lại thì cũng có cái để mà quán chiếu. Thường thì chúng ta cũng không để ý xem đôi dép bỏ ra có đặt ngay chưa, có thẳng hàng chưa. Đơn giản vậy thôi cũng đủ thấy cái tâm mình nó thất niệm sao rồi. Nói gì đến xa xôi viễn vông.
Hôm ấy, ngồi thiền xuống thì thấy tất cả dép đã được sửa lại ngay ngắn, thẳng hàng. Bỗng lời Thầy dạy tôi năm nào lại hiện về. Ngày đó cũng không cảm nhận được sâu sắc lời Thầy dạy như giờ. Tôi nhớ hồi sắp đi học, lên chào Thầy đi. Thầy có dạy:
“Con làm gì cũng phải chú ý, đặt cái tâm mình vào làm. Cái đôi dép mình bỏ ra cũng phải quay lại xem xem nó có ngay chưa.”
“Dạ Thầy, mà sao mình phải xem đôi dép có ngay thẳng không vậy ạ?”
“Cái đôi dép nó cũng như cái tâm con vậy đó, nếu con chánh niệm, chú tâm thì đôi dép con đặt tự nhiên sẽ ngay thẳng, còn nếu con thất niệm, đôi dép con bỏ ra có khi chiếc bên này chiếc khác bên kia. Cũng vậy, lúc đó con đang để cái tâm mình “rong chơi” nên mới không ý thức được việc con làm.”
“Dạ, Thầy dạy con mới thấy ạ, nhiều khi con thấy con để dép ngay lắm, con để ngay thẳng xong mới đi, nhưng có khi con cứ bỏ đó rồi đi thôi chớ cũng không thèm xem lại đôi dép mình thế nào nữa.”
Sau này, mỗi lần để dép tôi đều sẽ để ngay ngắn, nhiều lúc vội vàng bỏ ra nhưng nhớ lời Thầy nên cũng quay lại để chỉnh đôi dép. Có vậy tôi mới thấy cái thất niệm của mình. Cũng thấy rằng bình thường ta sẽ hay ở với cái thất niệm hơn là chánh niệm.
Trong cái cuộc tu hành để giã từ cõi tử sinh, tôi thấy rằng tất cả đều là bài học cho mình. Có khi rất tầm thường từ cái ăn, cái mặc, rồi đi, đứng, nằm, ngồi. Tất cả đều đòi hỏi ta phải tỉnh thức, nhận biết những gì chúng ta đang làm. Cũng để ta xem xét cái tâm phàm phu của mình nó “can cường” khó điều phục ra sao. Ấy mới thấy chả có cuộc tu hành nào dễ dàng cả. Tôi nghĩ Phật cũng gian nan lắm mới “đáo bỉ ngạn” được.
Thôi thì Phật nói rồi “Các người là Phật sẽ thành, Ta đây là Phật đã thành.” Vậy cứ thế mà đi thôi. Kiểu gì rồi cũng có ngày tới bờ bên kia.
Đường sinh tử gian nan, trầm luân khó nhọc, kẻ lữ qua bờ không tỉnh giác thì ngày đến còn xa xôi.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Chuyện con vẹt biết niệm Phật
Phật pháp và cuộc sốngCách đây hơn mười năm, đứa con gái duy nhất của tôi mới vừa tám tuổi. Một hôm, sau khi xem chương trình thế giới hoang dã trên ti vi, thấy hình ảnh các con vẹt xinh đẹp và rất khôn ngoan, con tôi bỗng ước ao có được một con vẹt để nuôi; nó cứ lẽo đẽo theo tôi đòi mua cho bằng được. Vốn là một Phật tử lâu năm, lại từng tham dự nhiều buổi lễ phóng sanh, nên tôi không đồng ý việc đòi hỏi của con; vì tôi không muốn tạo nghiệp “cá chậu, chim lồng”.
Hạnh phúc do mình gieo: Con đường nhân quả - phước đức - chân thường
Phật pháp và cuộc sốngỞ đời ai cũng đi tìm kiếm hạnh phúc. Đời người là cơ hội lớn nhất để có hạnh phúc. Phật giáo là những phương pháp, những con đường để con người thực hiện hạnh phúc; từ hạnh phúc nhỏ, có được có mất, đến hạnh phúc tối thượng, không được không mất. Khổ đau sở dĩ có vì con người không biết sống, tìm kiếm sai, mục đích sai, định hướng sai.
Tránh né cái ác
Phật pháp và cuộc sốngĐức Phật nói cho chúng ta biết hết thảy mọi thứ trên cuộc đời đều do nhân duyên mà sinh khởi và cũng do nhân duyên mà đoạn diệt; tương tự như vậy, các phiền não khổ đau sở dĩ phát sinh là do duyên gần gũi với cái ác, với các đối tượng xấu ác hoặc do tiếp xúc với môi trường không thân thiện; và do vậy để ngăn tránh các phiền não khổ đau thì con người cần phải tránh xa cái ác, tránh xa các đối tượng xấu ác hoặc môi trường không lành mạnh.
Khi phố lên đèn
Phật pháp và cuộc sốngCó một chiều thôi bận bịu, ta lang thang xuống phố, ngồi ở một ghế đá vỉa hè hay mỗi quán cóc nào đó thân quen. Ta hãy gác lại những lo toan bề bộn, cất đi những lo lắng ưu tư, cứ để cho lòng mình miên man vô định, ta ngồi ngắm phố xá lên đèn...
Xem thêm














