Cõi tạm

Thằng Út đến cạnh bà, nắm tay gọi: “Ngoại”. Bà muốn nói với nó nhiều điều, nhưng khó khăn quá. Đôi môi không còn linh hoạt và hơi thở lúc nào cũng như bị hụt hẫng vì cơn bệnh kéo dài lâu nay đã làm mọi bộ phận trong cơ thể bà kiệt quệ. Thằng Út là đứa cháu ngoại đầu tiên và cũng là đứa cháu cưng, gần bà nhiều nhất. Bà mấp máy đôi môi một cách khó khăn “Út của ngoại”. Rồi thôi.

Thực ra sáu mươi lăm tuổi chưa phải là tuổi già đối với những người bạn của bà. Họ còn đi đây đi đó, qua tận Mỹ thăm con cháu, còn đi bộ mỗi buổi sáng ngoài công viên. Chỉ riêng bà phải nằm một chỗ hàng mấy tháng nay vì căn bệnh quái ác. Bà vẫn thường nghĩ đến cái chết. Bà không biết sau khi chết sẽ thế nào, có còn biết gì nữa không, sẽ ra sao trong một thế giới khác... Một chút lo sợ cùng những luyến tiếc vì đàn cháu nội ngoại ngày nào cũng quấn quýt chung quanh thường làm bà hoang mang. Có hôm bà mệt quá và thiếp đi. Trong cơn mê, bà tưởng mình đã được giải thoát khỏi cuộc đời này rồi; nhưng lúc tỉnh dậy, mới biết là mình vẫn còn nặng nghiệp.

Những lúc không có con cháu chung quanh, bà vẫn niệm Phật và hồi tưởng cả cuộc đời vừa trôi qua. Bà cũng có những khó khăn ban đầu trong cuộc sống từ khi chồng mất sớm. Nhưng hậu vận bà rất tốt. Con cái đề huề, hiếu đạo. Tuy không giàu có, nhưng cuộc sống lúc nào cũng dư dật thoải mái ấm êm. Nói cho cùng, bà cũng chẳng thấy luyến tiếc gì nhiều ngoài thằng Út thân yêu nhất của bà. Bà mới sống với nó được năm sáu năm nay. Lúc nào nó cũng quấn quýt quanh bà. Ba năm trước khi bà còn sức khỏe, nó được bà lo từng chút. Đến nỗi nó gần gũi với bà nhiều hơn cả với bố mẹ nó. Dù sao trong giây phút kiệt quệ này bà vẫn còn được nắm tay nó, nhìn mặt nó và nghe tiếng gọi không ngớt của nó.

Cõi tạm  1
Ảnh minh hoạ.

Mắt nhìn không còn rõ, nhưng bà cũng thấy được con cháu tụ họp quanh giường. Nhiều cặp mắt đỏ hoe cố gắng không khóc thành tiếng. Bà nhắm mắt và tưởng vẫn nhìn thấy mọi người. Bà muốn ôm lấy hết mọi người thân yêu, nói với họ biết bao nhiêu chuyện. Những lúc như thế, bà cảm thấy thân thể nặng nề, một nỗi nặng nề khó thở bao trùm lấy bà, vây phủ bà với những khuôn mặt thân yêu. Bà không muốn rời họ ra đồng thời lại muốn được thoát khỏi những bịn rịn ấy. Và bà lại niệm Phật để trấn tĩnh. Âm thanh vang vọng của những danh hiệu Phật liên tục không ngừng làm bà thấy dễ chịu hơn.

Nhiều ngày như thế đã qua.

Thốt nhiên bà cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, lâng lâng. Bà cảm thấy như đang rời khỏi thân xác vốn khô héo nay đã cứng đơ bất động. Mắt không còn nhìn thấy, tai không còn nghe được, nhưng bà vẫn cảm nhận một cách rõ ràng. Thằng Út nắm lấy tay bà lay lay gọi gọi liên hồi. “Bà ngoại ơi, bà ngoại đừng bỏ Út nghe bà ngoại”. Mọi người vây lấy bà. Nhiều tiếng khóc bi ai, nức nở, gọi bà. Bà thấy xót xa trong lòng. Bà thực muốn ở lại cùng mọi người thân yêu. Nhưng đó chỉ là cảm nhận. Bà cảm thấy như đang ở trên cao, không còn ẩn trú trong cái cơ thể gầy yếu tàn lụi kia nữa. Giá như bà có thể nhờ đôi mắt kia để nhìn thằng Út, nhờ bàn tay kia để giữ chặt mọi người. Nhưng giữa bà và cái xác kia đã có một khoảng sương mù dày đặc làm cho bà không còn thấy được.

Trong mơ hồ của những tiếng khóc, bà cảm thấy rất nhiều người thân, bạn bè, đến thăm bà, kể cả người hàng xóm thỉnh thoảng kiếm chuyện với bà vì con chó của thằng Út sủa làm ông ta không ngủ được. Người ta đến nói lời tiễn biệt với bà. Bà nhìn thấy một cách mơ hồ tất cả những người đến chung quanh. Thực ra thì đấy chỉ là một sự cảm nhận chứ không hẳn là nhìn thấy. Một lúc sau thì tiếng tụng kinh vang lên. Bà vẫn thường nghe kinh nên tiếng kinh làm bà thấy dễ chịu. Trong lòng nhẹ nhàng và quên mất mọi chuyện, ngay cả thằng Út. Lâng lâng bềnh bồng trong sương khói. Có lẽ thời gian qua rất lâu, nhưng bà không thấy ngày đêm. Không có ánh sáng và bóng tối. Không khái niệm được thời gian. Cho đến lúc mọi người cùng kéo nhau đến một chỗ nào đó thật xa. Bà cảm thấy không cùng ở với họ, nhưng lại cảm thấy luôn luôn ở gần đâu đó, một khoảng cách nào đó không xa mà cũng chẳng gần. Tiếng tụng kinh vẫn không ngớt vang lên. Thỉnh thoảng trong những lời kinh, bà loáng thoáng nghe được những tiếng khóc, tiếng nấc, nhưng rồi tất cả đều bị át đi bởi những tiếng tụng kinh. Hình như người ta đang vùi thân xác bà vào lòng đất.

Một lúc sau thì mọi chuyện tan biến vào trong một sự tĩnh mịch lạ lùng. Bà không còn một cảm nhận nào khác hơn là bay bổng trong không gian. Có lúc bà cảm thấy đang muốn trở về căn nhà với thằng Út. Nhưng rồi bà lại cảm thấy như bị cuốn hút vào một nơi nào đó, một nơi nào đó đang gọi tên bà. Những tiếng tụng kinh lại vang lên giúp bà trấn tĩnh, đưa bà vào một nơi sâu thẳm hư vô không thể nào khái niệm được. Bà nghe như có tiếng giục: “Đi thôi”. Rồi quên hết mọi chuyện. Không ngày, không đêm. Không thời gian, không gian. Không ánh sáng, không bóng tối. Nhưng hình như vẫn còn. Vẫn còn một cái gì đó mà chính bà cũng không biết. Tiếng tụng kinh vẫn quyện theo bà. Tưởng như tiếng tụng kinh không ngớt giúp bà khỏi bị rơi vào một vùng bóng tối nào đó.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Người ta khổ hơn mình…

Phật pháp và cuộc sống 23:18 21/11/2025

Mấy hôm nay, xem tin lũ ở Phú Yên, Nha Trang, Quy Nhơn, lòng tôi cứ chùng xuống.

Niềm vui từ một chén trà

Phật pháp và cuộc sống 16:22 21/11/2025

Anh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi. Biết anh bạn có sở thích này nên nhiều lần đến tôi thường mua theo một gói bánh ngọt, thế là anh em lại có một buổi uống trà, ăn bánh nói chuyện thật hợp ý. Cũng vì sở thích này mà bạn tôi hay bị bạn bè trêu chọc, rằng thanh niên gì mà cứ như ông già, bia rượu cà-phê thì họa hoằn gọi mãi mới chịu đi, còn nhắc đến trà thì khoái cả chí, cứ có bộ ấm là tìm trà pha ngay.

Không thể nghĩ bàn

Phật pháp và cuộc sống 16:02 21/11/2025

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.

Đồng niên huynh đệ

Phật pháp và cuộc sống 12:21 21/11/2025

Từ xa xưa, chư Tổ sư đã ngộ Đạo từ tuổi nhỏ. Ngày nay, con thấy mình và chú Tuệ Đạo cũng mang trong lòng khát khao ấy, mong muốn được sống trong ngôi nhà chung của Đức Thế Tôn. Hai huynh đệ mang hai hành trình khác biệt, nhưng cùng chung một chí lớn: Đi trên đường Đạo.

Xem thêm