Hãy niệm Phật để nuôi dưỡng pháp thân huệ mạng của mình
Tâm chúng sanh xưa nay vốn đầy đủ các đức tướng đại từ đại bi, đại nguyện, đại hạnh, đại trí, đại lực nhưng vì mê theo trần cảnh, nên không thường hay chiếu diện. Các vị Bồ Tát đã nhiều đời tu lục độ vạn hạnh, phá trừ nhiều phần vô minh phiền não nên thường hay hiển bày các đức tướng diệu dụng ấy, mà, độ thoát chúng sanh ra ngoài vòng sanh tử.
Ngài Văn Thù Bồ Tát là đại diện cho đại trí, Quán Thế Âm Bồ Tát là đại bi, Địa Tạng Bồ Tát là đại nguyện, Phổ Hiền Bồ Tát là đại hạnh, Di Lặc Bồ Tát là đại hỷ… chúng ta hiện thời vì vô mình dày đặc nên không có khả năng hiển bày các đức tướng như các ngài; nên ngày ngày chúng ta phải nương nhờ công đức năng lực của sáu chữ: ”Nam Mô A Di Đà Phật” mà hiển bày các đức tướng vi diệu nơi tâm.
Do vì chúng ta là kẻ phàm phu tội chướng sâu dày không có một chút công đức khả dĩ để tự bố thí cho chính mình, cũng như giúp đỡ cho mọi người chung quanh đang cần các vị Bồ Tát đã và đang làm; nên ta nương nhờ nơi câu thánh hiệu của Phật A Đi Đà đầy đủ công đức trí tuệ vô lượng vô biện, mà, làm người chủ nhân mang phước đức trí tuệ ấy đến với mọi người. Giống như ta vốn không có một đồng xu, nhưng cha mẹ ta là người giàu có nhất vùng; do đó mà ta có thể nương nhờ nơi tài sản của cha mẹ, để làm việc bố thí cơm gạo cho những người khốn cùng.
Công đức của Thánh hiệu Di Đà không lường như hư không, tuy không có hình dạng nhưng tất cả những núi sông, rừng biền, mặt trời, mặt trăng… không một vật nào mà không nằm trong hư không. Cũng vậy, niệm danh hiệu Di Đà là niệm vô lượng hằng sa công đức của lục độ vạn hạnh. Vì sao? Bởi vì Di Đà Như Lai đã từ vô lượng hằng hà sa số kiếp tu hành lục độ vạn hạnh, chứa đầy công đức vô lậu như hư không, trang nghiêm Phật quốc Tịnh Độ.

Hài nhi sanh ra đời bú sữa mẹ để lớn, trong lúc bú sữa mẹ để lớn, trong lúc bú sữa mẹ, hài nhi không biết rằng thân thể mình lớn khôn là do nơi sữa của người mẹ; cũng không biết khi bú như vậy khiến cho thân thể người mẹ bị tổn giảm nên không nhận thức được công khổ khó nhọc của người mẹ nuôi con. Hài nhi phải cần bú sữa mỗi ngày thì thân mới khỏe mạnh và lớn nhanh, không có bệnh hoạn; nếu bú sữa không đủ thì hài nhi sẽ bị bệnh và ốm yếu. Cũng thế, sáu chữa Di Đà Thánh hiệu có năng lực nuôi dưỡng Pháp thân tuệ mạng của ta trưởng thành từng giờ từng ngày, nếu chúng ta niệm Phật thường xuyên không gián đoạn; bằng ngược lại chẳng những trí tuệ không phát sinh mà phiền não tội chướng lại tăng trưởng, như em bé bú sữa không đều sanh ra bệnh hoạn. Do công đức vô lượng của sự niệm Phật như vậy: thỉnh chư vị cùng niệm Phật để tội chướng từ nhiều đời nhiều kiếp được tiêu diệt và, phước huệ cũng từ nơi đây mà sanh trưởng. Nam Mô A Di Đà Phật!
Trích từ sách Niệm Phật Thành Phật
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Bản ngã được nuôi lớn bởi "thức ăn" nào?
Phật giáo thường thứcBản ngã không tự nhiên lớn lên. Nó được nuôi dưỡng mỗi ngày, rất âm thầm, bằng những “thức ăn” quen thuộc đến mức ta thường lầm tưởng đó là đời sống bình thường.
Sự chân thật với chính mình là ngọn đèn dẫn lối trong mọi hoàn cảnh
Phật giáo thường thứcCon không cần chạy trốn những bất toàn hay đau khổ. Con chỉ cần dừng lại, nhìn sâu vào chúng với đôi mắt tỉnh thức để thấy rõ chúng là gì, đến từ đâu, và cách chúng có thể tan biến khi con không còn bám chấp.
Để có tự do nội tâm
Phật giáo thường thứcKhi tâm vẫn chưa thể buông xả mọi việc, vẫn chưa tháo gỡ được sự chi phối của upādāna - tức sự chấp thủ, bám víu - thì tâm ấy chưa thể an nhiên xả ly. Dù bên ngoài có yên ổn đến đâu, bên trong vẫn còn vướng mắc, còn đối chọi, còn bất an.
Phủ nhận văn tự một cách tuyệt đối không phải là tinh thần Thiền
Phật giáo thường thứcTrong lịch sử Phật giáo, đặc biệt là dòng thiền tông có một hiểu lầm kéo dài và khá phổ biến rằng Thiền là phủ nhận văn tự, đoạn tuyệt kinh điển, và chỉ cần “nhìn thẳng vào tâm” là đủ. Cách hiểu này, nếu không được soi chiếu cẩn trọng, rất dễ biến tinh thần bất lập văn tự thành một thái độ phản trí tuệ, thậm chí phản giáo pháp.
Xem thêm














