Thứ tư, 24/04/2019 11:03 (GMT +7)

| Hà Nội 34°C /57%

Tịnh Độ tông
DỮ LIỆU

Hòa Thượng Tịnh Không: Vận mệnh do ta định

Nghề nghiệp của chính mình trong đời quá khứ là nhân, ngay đời này chính là quả báo. Quả báo này gọi là mãn nghiệp. Có hai loại nghiệp lực. Một loại dẫn dắt bạn đi đầu thai gọi là dẫn nghiệp. Tình hình ở ngay trong đời sống này, giàu sang nghèo khổ của bạn gọi là mãn nghiệp.

Vận mệnh ai định cho bạn vậy? Chính mình định. Nghề nghiệp của chính mình trong đời quá khứ là nhân, ngay đời này chính là quả báo. Quả báo này gọi là mãn nghiệp. Có hai loại nghiệp lực. Một loại dẫn dắt bạn đi đầu thai gọi là dẫn nghiệp. Tình hình ở ngay trong đời sống này, giàu sang nghèo khổ của bạn gọi là mãn nghiệp.

Mãn nghiệp chính là quả báo thiện ác. Có người phát tài, do trong đời quá khứ tu tài bố thí. Tài bố thí tu được nhiều, ngay trong đời này được tiền tài. Quả báo.

Trồng cái nhân gì thì được cái quả đó. Thông minh trí tuệ là do đời quá khứ tu pháp bố thí. Khỏe mạnh sống lâu là do quá khứ tu vô úy bố thí. Bạn không tu thì làm gì có được, không thể nào có.

Trong Phật Pháp có hai câu nói rất hay: Dục tri tiền thế nhân, kim sanh thọ giả thị. Dục tri lai thế quả, kim sanh tác giả thị. Muốn biết đời trước ta đã tạo ra là nhân gì, thì xem quả báo ngay đời này. Bạn muốn xem quả báo đời sau của ta là thế nào, thì bạn nghĩ lại xem, khởi tâm động niệm, lời nói việc làm của ta ở ngay trong đời này.

Vận mệnh do ta định

Vận mệnh do ta định

Cái nhân mà ngay đời này bạn tạo, thì đời sau bạn phải hưởng lấy quả báo. Cho nên vận mạng không phải do Phật Bồ Tát định cho chúng ta, cũng không phải thượng đế có thể quản được việc này, càng không phải do Vua Diêm La, không liên quan gì với họ cả.

Nói một câu thành thật: Tự làm tự chịu.

Hiểu được đạo lý này, cho dù ngay đời này khổ một chút cũng không hề gì, vì sao vậy?

Trong đời quá khứ không có tu, ngay đời này chăm chỉ nỗ lực mà tu nhân, quả báo đời sau liền thù thắng. Quả báo đời sau là ta muốn đời sau phát tài to, thế nhưng ta không chịu tu tài bố thí.

Trong mạng ngay đời này không có tiền tài, dùng cái gì bố thí để đời sau được nhiều tiền tài?

Những lời nói này là khi tôi còn trẻ, Đại Sư Chương Gia dạy cho tôi. Những Lão Nhân này đều không phải là người bình thường. Các Ngài xem thấy chúng ta rất rõ ràng, rất tường tận. Như Lão Sư Lý cũng là như vậy, xem thấy tướng của chúng ta, xem thấy cử chỉ của chúng ta, liền biết được chúng có phước báo hay không.

Lấy chính tôi mà nói, trong mạng tôi không có tiền tài, đời trước không tu, còn không có tuổi thọ, đoản mạng. Rất nhiều Lão Nhân này xem thấy tôi đều biết.

May mà tôi còn có được chút thông minh, đại khái trong đời quá khứ biết tu pháp bố thí, không biết tu tài bố thí, không biết tu vô úy bố thí, cho nên mạng rất khổ. Đại Sư dạy tôi tu bố thí. Tôi nói tôi không có tiền, một tháng kiếm được một ít tiền, miễn cưỡng lắm mới có thể sống được, không có dư.

Ngài hỏi tôi một xu có hay không?

Tôi nói một xu thì có thể.

Ngài hỏi một đồng có hay không?

Một đồng cũng vẫn được. Ngài nói, vậy anh bắt đầu từ một xu, một đồng mà bố thí. Vào lúc đó mới vừa học Phật, trong Chùa Miếu có phóng sanh, có in Kinh Sách, liền có cơ hội đi quyên một ít tiền, quyên một xu, hai xu, năm xu, một đồng, năng lực chỉ có được như vậy, thành tâm thành ý mà đi làm, cung kính chân thành mà làm.

Ngày đầu tiên gặp mặt Lão Sư, Ngài nói với tôi: Hôm nay tôi nói với anh sáu chữ, anh cố gắng mà làm sáu năm. Tôi thật làm, sáu năm cảm ứng liền hiện tiền. Về sau mỗi năm thu nhập càng tăng thêm.

Tăng thêm thì làm sao?

Tăng thêm thì thảy đều đem đi bố thí, chính mình vẫn là ít ăn, tập thành thói quen tiết kiệm, toàn tâm toàn lực mà bố thí. Sau khi xuất gia đến khắp nơi giảng Kinh thì cúng dường ngày càng nhiều hơn. Người xuất gia không có chỗ dùng tiền.

Tôi học Lão Pháp Sư Ấn Quang. Lão Pháp Sư Ấn Quang cả đời tất cả tiếp nhận cúng dường của bốn chúng, toàn bộ đều dùng ở in Kinh bố thí, làm pháp bố thí.

Tôi nghĩ việc này rất có đạo lý, cách làm này chân thật là có trăm lợi mà không một hại, cho dù sách in ra người ta đem đi bán lấy tiền cũng là việc tốt. Có người đem đi bán thì họ cũng xem, vậy thì đây cũng là việc tốt. Cho nên cả đời tôi học tập với Lão Hòa Thượng, càng thí càng nhiều.

Tôi học Phật đến năm nay là năm mươi tám năm, hiện tại bố thí Đại Tạng Kinh cũng sắp gần mười ngàn bộ. Những năm gần đây, chúng ta qua lại với rất nhiều Tôn Giáo trên Thế Giới, hy vọng Tôn Giáo Thế Giới là người một nhà, mang đến cho xã hội an định hòa bình vĩnh viễn.

Cho nên, phạm vi chúng ta bố thí tài, bố thí pháp, bố thí vô úy rộng lớn, mở rộng đến tất cả Tôn Giáo, chân thật cũng làm ra được thành tích.

Trong đời quá khứ, trong mạng không có tu tài bố thí, ngay đời này có, tuy là không nhiều, như nhà Phật đã nói: Phật Thị môn trung, bất xả nhất nhân, tốt. Không có lòng tham, không có tâm đố kỵ. Quả báo của bố thí Pháp là thông minh trí tuệ thêm lớn. Tôi chính mình có thể cảm nhận được, mỗi năm không như nhau, mỗi tháng không như nhau, khỏe mạnh sống lâu.

Vốn dĩ tuổi thọ của tôi chỉ có bốn mươi lăm tuổi. Năm bốn mươi lăm tuổi đó, tôi thật có một trận bệnh, trong lòng tôi có dự định, thọ mạng đến rồi, cho nên cũng không đi tìm Bác Sĩ, cũng không uống thuốc. Tôi tin tưởng Bác Sĩ chỉ có thể trị bệnh, không thể trị mạng.

Thọ mạng hết rồi, cho nên cũng liền niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ. Tôi niệm hết một tháng thì khỏi bệnh. Cả đời này của tôi không có bước vào bệnh viện, không hề có bệnh. Lần đó, tôi vượt qua được ải quan.

Còn có một lần, năm tôi bảy mươi bảy tuổi, thời gian bệnh không lâu, chỉ bốn ngày. Bốn ngày đó chính tôi biết rõ ràng, cũng là có thể đi, trong lúc bệnh như mộng mà không phải mộng, tôi thấy A Di Đà Phật, thấy Tỳ Lô Giá Na Phật, thấy Quán Thế Âm Bồ Tát. Tôi chân thật muốn đi rồi.

Bên cạnh còn có người hỏi tôi, ông còn cái gì không thể buông xả hay không, còn có vướng bận gì không, còn có muốn gặp ai không, có còn muốn nhờ người khác làm việc gì đó hay không?

Tôi nói tôi không còn muốn thứ gì, tôi chỉ nói một câu: Nếu như Phật Bồ Tát muốn tôi lưu lại thế gian này giúp đỡ chúng sanh khổ nạn, thì cũng được, ở thêm vài năm cũng không hề gì, đối với tôi mà nói không có chướng ngại lớn nào.

Vào lúc này thì tôi tỉnh lại. Khi tỉnh dậy thì không còn bệnh, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng. Tôi lại qua rất nhiều năm rồi, năm năm rồi, cho nên nói là bạn chân thật có thể làm ba loại bố thí này.

Bố thí vô úy. Ăn chay chính là bố thí vô úy, phóng sanh chính là bố thí vô úy, giúp đỡ tất cả chúng sanh bệnh khổ khổ nạn, giúp cho họ có được trị liệu, giúp cho họ có được thuốc thang, đây đều là thuộc về bố thí vô úy, thì bạn khỏe mạnh sống lâu.

Chúng ta sống ở thế gian này để làm gì?

Đây là một vấn đề rất then chốt. Nếu như ta sống ở thế giới này vì chính mình, vì gia đình mình, vậy bạn nhất định chịu nghiệp báo. Ta vừa tiếp xúc Phật Pháp, xem thấy Phật Pháp thù thắng như vậy, phương hướng mục tiêu đời sống của ta liền thay đổi.

Vào lúc đó một mình tôi ở Đài Loan, chân thật là không lo không vướng bận, không có ràng buộc, tôi đã phát nguyện nối huệ mạng Phật, Hoằng Pháp lợi sanh. Thứ tốt đến như vậy đáng tiếc không có người biết. Ngày nay tôi đã biết, tôi có trách nhiệm, có sứ mạng.

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Ý kiến của bạn

Tuổi nào cho em

Phật pháp và cuộc sống 13:43 22/11/2024

Tôi vác ba lô trên lưng trở về sau chuyến hành trình nơi đất khách, trong hành trang tôi mang vài thứ từ quê xa làm quà cho anh em. Vừa bước vào cổng chùa nghe hơi lạnh… thoáng mùi chia ly.

Đạo Phật là lối sống đẹp để hướng đến việc hoàn thiện bản thân

Phật pháp và cuộc sống 10:24 22/11/2024

Trong cuộc hành trình tìm kiếm ý nghĩa đích thực của cuộc đời, Đạo Phật xuất hiện như một ánh sáng soi đường, giúp con người thấu hiểu chính mình và hoàn thiện bản thân.

Để Sư nấu

Phật pháp và cuộc sống 10:06 22/11/2024

Cách đây chừng sáu năm, ngày đó tôi đang là một sinh viên năm thứ ba, sống chung phòng trọ với bảy người bạn nữa ở khu Làng Đại Học Thành phố Hồ Chí Minh. Tuy chung trọ nhưng chẳng ai cùng quê với nhau cả, Bắc – Trung – Nam đều có.

Nói xấu người

Phật pháp và cuộc sống 09:51 22/11/2024

Đã nhiều lần tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ nói xấu người khác, thế nhưng đâu cũng lại vào đó, cứ hễ tụm năm tụm ba là không nói chuyện của người này cũng nói người khác, hoặc khi ai đó nói về chuyện của người khác dù không nói ra nhưng vẫn có những ý nghĩ xấu, không tốt về họ.

Xem thêm