Ký ức chợ quê
Đã nhiều năm xa quê, mỗi khi sớm mai nghe tiếng gà gáy vọng lại từ đâu đó, lòng tôi lại bồi hồi nhớ về những ngày tháng cũ.
Tôi nhớ dáng mẹ tất tả với đôi quang gánh trên con đường làng còn mờ hơi sương, nhớ tiếng chó sủa lẫn trong bước chân vội vã của những người đi chợ… Tất cả như một thước phim chậm rãi quay về trong trí nhớ tôi, rõ đến từng âm thanh, mùi hương của chợ quê, của mẹ, của xóm làng thấm đẫm tình người,
Ngày ấy, mỗi khi đến phiên chợ, cả xóm làng lại nhộn nhịp hẳn lên. Nhà nào có chút hàng hóa cũng lo chuẩn bị từ chiều hôm trước: người gom mớ rau, nải chuối, người soạn rổ cà, hay mấy cái rế nồi đan bằng tre. Chợ thường họp rất sớm. Khi tiếng gà vừa gáy, mẹ tôi đã thức dậy xếp lại đôi quang gánh, bước chân mẹ vội vã đến chợ trên con đường đất quanh co.
Chợ quê tôi nằm ở lưng đồi cọ. Khi mặt trời ló rạng, từng tia nắng rót xuống làm làn sương mỏng dần tan đi, chợ bừng lên sức sống. Tiếng cười, tiếng chào hỏi, tiếng mời hàng vang khắp. Chợ ngày ấy không có mái ngói đỏ au hay dãy kiên cố, chỉ là mấy cái lán lợp bằng lá cọ. Người ta thường trải tấm ni lông bày hàng, hay đặt cái thúng xuống cũng thành một cái quầy nhỏ.

Hàng hóa trong chợ chẳng nhiều, toàn là sản vật đồng quê, nhưng chính sự mộc mạc lại mang hơi thở của ruộng vườn, của bàn tay tần tảo. Gánh rau còn ướt sương, rổ cà chua đỏ mọng, nải chuối chín vàng ươm… Tất cả hòa quyện thành bức tranh bình dị mà ấm áp. Chợ là nơi người quê gửi gắm công sức và niềm tin vào cuộc mưu sinh.
Điều làm nên nét đẹp của chợ quê chính là tình người. Người quê tôi chân chất, ít khi mặc cả, ai cũng giữ uy tín của mình. Chỉ cần dối trá một lần là xóm làng cười chê, chẳng ai muốn ghé lại. Có khi, thấy người quen quên không mang tiền, người bán chỉ cười xòa: “Cứ mang về đi, hôm khác trả cũng được”, câu nói đơn giản nhưng chứa chan lòng tin và sự sẻ chia.
Với lũ trẻ chúng tôi, chợ quê còn là miền ký ức ngọt ngào. Thỉnh thoảng được theo mẹ ra chợ, niềm vui của tôi không chỉ là khung cảnh nhộn nhịp mà còn là khi mẹ cho ít tiền mua quà. Quà tuổi thơ là thanh kẹo lạc giòn tan, hay gói bỏng ngô thơm nức, những thứ giản dị mà ngon đến lạ, bởi trong đó có niềm háo hức trẻ con và nụ cười đôn hậu của người bán hàng.
Mỗi dịp Tết đến, chợ càng thêm náo nhiệt. Hương vị Tết ngập tràn khắp lối đi: hương bánh chưng mới luộc, hương hoa đào, hương bưởi thoang thoảng. Người đi chợ Tết không chỉ để đi sắm sửa, mà còn để tận hưởng không khí rộn ràng, để lòng mình thấy ấm áp hơn trước thềm năm mới.
Giờ đây, chợ quê tôi đã khang trang hơn, có mái tôn che kín, hàng hóa phong phú từ khắp nơi đổ về. Người đi chợ bằng xe máy, xe đạp điện, ít ai còn gánh quang tre như thuở trước. Nhưng giữa những tiện nghi ấy, tôi vẫn thấy nhớ thương những phiên chợ xưa, nhớ dáng mẹ gầy gò trong sương sớm, nhớ món quà tuổi thơ và tiếng nói cười rộn rã một thời.
Chợ quê không chỉ là nơi mua bán, mà còn là miền ký ức đẹp đẽ của tuổi thơ tôi, là hơi thở của làng, là tình làng nghĩa xóm, là sự gắn bó của những cuộc đời bình dị với quê hương.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngKhi trái tim chưa đủ đầy, nó sẽ yêu bằng mong muốn được lấp đầy. Khi trái tim chưa đủ tỉnh sáng, nó sẽ yêu bằng nỗi sợ và hờn ghen. Và ta không biết rằng đó chính là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên nặng nề: ta đang đặt vào người khác một nhiệm vụ không ai có thể làm thay ta đó là nhiệm vụ làm cho chính ta hạnh phúc.
Tuỳ bút: Thiền định
Phật pháp và cuộc sốngTrong một lần trò chuyện về những chương trình trên màn ảnh truyền hình, một anh bạn thân bày tỏ với tôi, là có một chương trình anh rất thích, nhưng anh lại dị ứng với người dẫn chương trình nên không bao giờ anh xem. Anh nói với tôi anh ghét cái vẻ cao ngạo, trịch thượng của “cái thằng cha” dẫn chương trình đến nỗi anh không muốn mở cái kênh đó ra, chứ không phải đợi mở ra thấy cái mặt đáng ghét mới tắt máy, dù trong lòng anh rất thích chương trình đó. Cái ghét nó lấn át cả cái yêu, làm cho anh có chút khó chịu, không biết làm sao mà giải quyết. Và cho đến bây giờ, điều đó vẫn còn làm cho anh không được thoải mái chút nào.
Đại đức Thích Khải Tuấn tán thán Hoa hậu Hương Giang
Phật pháp và cuộc sốngChiều 19/11, phần thi Trang phục dân tộc - National Costume của Miss Universe 2025 đã thu hút sự theo dõi của hàng triệu khán giả toàn cầu.
Thiên thu vừa chợp mắt
Phật pháp và cuộc sốngMọi chấp đều rời rã/ Như sương tan ngọn đồi/ Một niệm buông trọn vẹn/ Trời hiện giữa lòng người...
Xem thêm














