Lời hẹn của trăng và biển
Có những ngày tôi thấy mình chông chênh như con thuyền nhỏ lạc giữa ngàn sóng. Việc đời tới tấp, người đời qua lại, ai cũng bận rộn, ai cũng tất tả. Nhiều khi chính tôi cũng bị cuốn theo dòng xoáy ấy, chẳng còn biết mình đang chạy theo cái gì, đi về đâu.
May nhờ ơn Tam Bảo chỉ lối, tôi kịp dừng lại. Ngồi xuống. Giữa biển trời bao la, tôi ngồi yên. Giữa biển người tới lui, tôi cũng ngồi yên. Tôi tập thở một hơi dài. Thở vào, biết rằng mình còn sống. Thở ra, mỉm một nụ cười rất nhỏ. Chỉ vậy thôi mà cơn bão trong lòng dịu xuống, sóng gió trong tâm từ từ lắng lại.

Ngồi yên giữa biển trời, tôi thấy trăng vẫn treo cao. Trăng không hề bận bịu, không hề vội vã. Biển vẫn rộng thênh thang, sóng vẫn vỗ dào dạt như muôn đời nay vẫn thế. Tôi bỗng nhận ra: biển và trăng đâu cần làm gì khác ngoài việc là chính nó. Biển là biển, trăng là trăng. Còn tôi? Tôi có dám là chính tôi không, giữa cuộc đời vội vã này?
Ngồi yên giữa biển người, tôi lắng nghe lòng mình. Người ta đi, người ta đến, người ta cười nói, người ta bon chen. Còn tôi, tôi muốn biết rõ: tôi cần gì? tôi sống để làm gì? Trong phút tĩnh lặng, lý tưởng hiện ra rõ ràng, sáng trong như ánh trăng rằm. Tôi đi để thương, tôi đi để hiểu. Tôi có mặt nơi đây để bớt khổ cho chính mình và để có thể trao một nụ cười cho ai đó.
Những phút ngồi yên như vậy đã nhiều lần cứu tôi trong cơn bão tố. Khi tâm hồn nổi gió, khi lồng ngực tràn sóng, tôi biết nếu cứ chạy theo, tôi sẽ bị cuốn đi mất. Bão thì tới, sóng thì nổi, thuyền thì chao. Nhưng bão là gì? - Bão chính là một ông thầy khó tính. Sóng lớn là gì? - Sóng lớn có khi là một bà mẹ nghiêm khắc. Không có ông thầy, bà mẹ đó thì tôi mãi thơ ngây, chẳng lớn nổi. Cho nên, như lý tác ý, tôi nhắc mình: “Cái này không phải để hù dọa. Cái này là để mình vững vàng thêm”. Thấy vậy rồi, lòng nhẹ đi. Bão hóa ra thành một bài học, sóng dữ hóa ra thành một lời nhắc nhở.
Tôi hiểu rằng: bão tố chỉ là khoảnh khắc. Còn mầu nhiệm của pháp thân thì luôn hiện hữu, bất sinh bất diệt. Dừng lại để trở về, để thấy rõ những gì đang xảy ra trong mình và xung quanh mình. Như khi đặt mỗi bước chân trên cát, cát mềm ôm lấy tôi. Sóng ùa vào xóa dấu chân, nhưng chẳng thể nào xóa nổi bước chân thật sự, vì từng bước ấy đã in sâu vào tim đất trời.
Ngồi ngó mây trời, mây thì bay, trời thì rộng. Cái thấy ấy làm tôi bật cười – cười như kẻ hát rong giữa đường đời, nghêu ngao một khúc ca chẳng cần ai khen chê. Chỉ cần thương được chính mình, thương được người khác. Ngồi yên lại để thấy pháp thân có mặt khắp nơi: trong áng mây bay, trong gió biển mằn mặn, trong nụ cười bất chợt của một người đi qua. Ngồi yên, tôi thấy lòng mình rộng mở. Và chính những phút ngồi yên ấy đã nhiều lần cứu sống tôi, ngay giữa cơn bão tố của cuộc đời.
Trăng và biển vẫn hẹn nhau mỗi đêm, chưa từng rời bỏ nhau. Và tôi cũng muốn hẹn với chính mình, với lý tưởng mà mình đã chọn:
Xin cho tôi đừng quên điều đã từng làm trái tim mình rung động.
Xin cho tôi đừng bỏ lỡ ánh sáng nhỏ bé ấy - ánh sáng đã đưa tôi bước vào con đường này.
Dù đời có đổi thay, dù sóng gió có làm run rẩy,
xin cho tôi vẫn giữ được niềm tin ban đầu - hồn nhiên như trẻ nhỏ,
vững chãi như vầng trăng treo cao.
Tôi hẹn với chính tôi:
sẽ bước đi trong tỉnh thức,
sẽ tập thở trong thảnh thơi,
sẽ tập cười trong gian nan.
Tôi hẹn với lý tưởng:
dù một ngày nào đó thân này có mỏi mệt,
tim này có ngập ngừng,
tôi vẫn sẽ quay về,
ngồi yên, thở, mỉm cười,
để được nuôi dưỡng, để được tiếp tục.
Vì tôi biết, lý tưởng ấy không phải để tô vẽ cho riêng mình,
mà để trao đi - như trăng trao ánh sáng cho biển,
như biển hát khúc ngàn trùng cho trăng.
Một lời hẹn nhỏ thôi,
nhưng tôi tin:
nếu giữ được, thì tôi sẽ còn đủ sức đi tới cuối con đường,
với đôi chân thong dong và một nụ cười chưa bao giờ tắt.
Và tôi xin viết xuống ở đây lời hẹn của Trăng và biển để thêm một lần nữa nhắc nhở tôi rằng mình không đơn độc trên con đường này. Biết ơn vô cùng những duyên lành đưa tôi đến chặng đường này.
Có những đêm trăng đứng yên soi mặt biển.
Sóng vỗ rì rào như lời ru của đất trời, nhắc ta nhớ rằng:
dù bão tố có từng gào thét, mặt biển rồi cũng lặng.
Dù mây đen có che kín, vầng trăng vẫn còn đó, tròn đầy, không hề mất.
Ta dừng lại.
Thở cho sâu, nhìn cho kỹ.
Pháp thân mầu nhiệm đang có mặt khắp nơi:
Trong làn gió biển mằn mặn, trong ánh trăng hiền hòa,
trong nhịp đập trái tim ta còn muốn yêu thương và còn biết ước mơ.
Có lúc bão đến.
Thuyền ta chao đảo, lòng ta run rẩy.
Nhưng bão cũng là bài học, để ta tập đứng vững hơn,
để biết thương chính mình và thương những ai cũng đang gồng mình qua giông tố.
Như lý tác ý - ta nhắc mình rằng:
điều mình đang bước tới không phải cho riêng ta,
mà cho cả những người cần một bến bờ an lành.
Trăng và biển vẫn hẹn nhau đêm này qua đêm khác.
Trăng không bỏ biển, biển không rời trăng.
Ta cũng thế, xin đừng bỏ quên lý tưởng:
giúp mình và giúp người có mặt cho nhau bằng hạnh phúc chân thật.
Hành trình còn dài.
Ta cứ bước, nhưng bước trong thảnh thơi.
Như kẻ hát rong mang theo khúc ca dịu ngọt,
dù đường gió bụi, tiếng hát vẫn ngân nga.
Trăng sáng cho biển,
biển hát cho trăng,
và ta mỉm cười:
mỗi phút giây dừng lại là một phút giây được sống,
mỗi cơn bão đi qua là một lần ta lớn thêm một chút,
vững tin, tiếp tục và nở một nụ cười cho đời.
Viết cho tôi, ngày 9/9/2025
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngKhi trái tim chưa đủ đầy, nó sẽ yêu bằng mong muốn được lấp đầy. Khi trái tim chưa đủ tỉnh sáng, nó sẽ yêu bằng nỗi sợ và hờn ghen. Và ta không biết rằng đó chính là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên nặng nề: ta đang đặt vào người khác một nhiệm vụ không ai có thể làm thay ta đó là nhiệm vụ làm cho chính ta hạnh phúc.
Tuỳ bút: Thiền định
Phật pháp và cuộc sốngTrong một lần trò chuyện về những chương trình trên màn ảnh truyền hình, một anh bạn thân bày tỏ với tôi, là có một chương trình anh rất thích, nhưng anh lại dị ứng với người dẫn chương trình nên không bao giờ anh xem. Anh nói với tôi anh ghét cái vẻ cao ngạo, trịch thượng của “cái thằng cha” dẫn chương trình đến nỗi anh không muốn mở cái kênh đó ra, chứ không phải đợi mở ra thấy cái mặt đáng ghét mới tắt máy, dù trong lòng anh rất thích chương trình đó. Cái ghét nó lấn át cả cái yêu, làm cho anh có chút khó chịu, không biết làm sao mà giải quyết. Và cho đến bây giờ, điều đó vẫn còn làm cho anh không được thoải mái chút nào.
Đại đức Thích Khải Tuấn tán thán Hoa hậu Hương Giang
Phật pháp và cuộc sốngChiều 19/11, phần thi Trang phục dân tộc - National Costume của Miss Universe 2025 đã thu hút sự theo dõi của hàng triệu khán giả toàn cầu.
Thiên thu vừa chợp mắt
Phật pháp và cuộc sốngMọi chấp đều rời rã/ Như sương tan ngọn đồi/ Một niệm buông trọn vẹn/ Trời hiện giữa lòng người...
Xem thêm














