Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Tình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.
Ta tưởng một người đủ dịu dàng sẽ chữa lành những run rẩy trong ta. Ta tưởng một người đủ thấu hiểu sẽ xoa dịu những nỗi sợ sâu nhất của mình. Ta tưởng một người đủ yêu sẽ làm cho ta bớt cô đơn. Và ta cứ đi, cứ tìm, cứ hy vọng, cứ thất vọng, cứ lập lại những vòng xoay quen thuộc của trái tim để rồi đến cuối cùng mới hiểu: tất cả những điều ta đi tìm ở nơi người khác thật ra đã nằm trong ta từ lâu.
Ta tìm sự an ổn từ người khác, nhưng an ổn thật sự là trạng thái của trái tim khi nó biết tựa vào chính mình. Ta tìm cảm giác được yêu thương, nhưng tình yêu đầu tiên và quan trọng nhất lại là tình yêu ta dành cho chính bản thân.
Ta tìm sự lắng nghe, nhưng ta chưa từng dành sự lắng nghe ấy cho những tiếng thở dài bé nhỏ trong lòng. Ta tìm người chữa lành, nhưng chưa từng ngồi xuống để chữa lành chính mình.
Đôi khi, ta muốn một người hiểu ta đến tận cùng nhưng ta lại chưa từng hiểu mình đến tận cùng. Ta muốn một người chọn ta không do dự, nhưng ta lại do dự ngay chính cảm xúc của mình. Ta muốn một người nhìn thấy giá trị của ta, nhưng ta lại nhìn bản thân bằng đôi mắt nghi ngờ. Ta muốn được yêu mà quên rằng tình yêu là năng lượng bắt đầu từ bên trong và lan ra ngoài.
Hạnh phúc thật sự không nằm ở điều kiện bên ngoài

Khi trái tim chưa đủ đầy, nó sẽ yêu bằng mong muốn được lấp đầy. Khi trái tim chưa đủ tỉnh sáng, nó sẽ yêu bằng nỗi sợ và hờn ghen. Và ta không biết rằng đó chính là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên nặng nề: ta đang đặt vào người khác một nhiệm vụ không ai có thể làm thay ta đó là nhiệm vụ làm cho chính ta hạnh phúc.
Nhưng rồi, sau những lần vỡ vụn, ta dần nhận ra người khác chỉ có thể đi cùng ta, không thể sống thay ta. Họ có thể nắm tay ta một đoạn, nhưng họ không thể bước hộ đoạn đường ta cần đi một mình. Họ có thể cho ta thấy mình đáng yêu, nhưng họ không thể làm ta tin điều ấy mãi mãi nếu chính ta vẫn không tin. Họ có thể khiến ta cảm thấy ít cô đơn hơn, nhưng họ không thể lấp đầy sự cô đơn có gốc rễ trong tâm hồn ta.
Tình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.
Và thật kỳ lạ khi ta đủ đầy lên từ bên trong, tình yêu bên ngoài lại đến một cách tự nhiên. Khi ta biết tự ôm lấy mình, người khác cũng dễ dàng ôm ta hơn. Khi ta biết tự an ủi, ta không còn đòi hỏi người khác phải làm điều ấy mọi lúc. Khi ta bình yên, ta không còn vô thức tạo ra những cuộc thử thách để kiểm tra tình yêu của ai đó. Khi ta tự do, ta không trói buộc ai bằng nỗi sợ của mình nữa.
Đến cuối cùng, ta hiểu rằng điều ta tìm ở người khác chỉ là hình bóng của điều ta từng đánh mất trong chính mình. Ta từng tìm một vòng tay an toàn vì ta chưa từng ôm lấy chính mình. Ta từng tìm một người ở lại vì ta đã từng rời bỏ chính mình. Ta từng tìm một nơi thuộc về vì ta chưa từng thật sự thuộc về trái tim mình.
Khi ta trở về với bản thân, ta không còn đi tìm tình yêu như một cuộc truy đuổi, mà gặp nó như một cuộc hội ngộ. Không phải để được ai cứu vớt, mà để cùng nhau trưởng thành. Không phải để bám víu, mà để đi bên nhau bằng sự tự do. Không phải để lấp đầy thiếu thốn, mà để chia sẻ sự đầy đủ. Và khi ấy, ta mới thực sự biết yêu.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngTình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.
Thân này thật sự là khách trọ
Phật pháp và cuộc sốngCó thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.
Một mảnh đời
Phật pháp và cuộc sốngHôm nay, tôi đến thăm cô Ba H., người hàng xóm, mới từ bệnh viện Ung bướu. trở về. Dù là thầy thuốc, đã chứng kiến biết bao nhiêu là bệnh tật, chết chóc của đồng loại nhưng tôi vẫn thật sự giật mình vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi đối với cô ấy. Nếu không đến tận nhà, tôi chẳng cách nào nhận ra người hàng xóm vốn quen biết bấy lâu.
Hành hương trần thế
Phật pháp và cuộc sốngChúng ta đến trần gian này để làm gì? Theo quan niệm bình thường, kém sáng suốt, thì chúng ta đến trần gian này để tìm kiếm những thực phẩm, của cải của trần gian để hưởng thụ. Mật ngọt của trần gian này nhiều lắm. Nào giàu có, tiếng tăm, quyền lực, tình yêu, gia đình... Rồi sau đó ra đi, bỏ lại buổi tiệc đời cho những người đến sau. Bỏ lại cho người khác với rất nhiều nuối tiếc, chẳng đem theo được gì.
Xem thêm














