Lưu giữ một nụ cười
Mình sẽ chụp cho bạn một tấm hình lúc bạn cười đẹp nhất.
Không phải vì mình giỏi chuyện chụp hình, mà vì mình tin thế gian này sinh ra nụ cười không phải chỉ để lướt qua cái vèo trên môi miệng. Nó là dấu vết của những ngày ta đã đi qua mà còn muốn ngoái đầu nhìn lại, là vệt sáng mong manh giữa chập chùng ký ức.
Nụ cười là thứ ít khi trọn vẹn. Cũng như ánh trăng, có khi khuyết, có khi tròn, nhưng ngay cả lúc tròn cũng lắm vết rạn. Người ta cười không phải lúc nào cũng vì vui, mà có khi vì không còn ngôn ngữ nào khác để diễn tả một niềm đau đã chạm tới tận cùng, hoặc một niềm thương đã dày cộm đến mức chỉ có thể gói lại bằng thinh lặng.
Mình thích nghĩ, có một chỗ nào đó trong vũ trụ này, người ta gom bó hết những tiếng cười đã rơi rớt dọc đường, cất trong một ngăn ký ức mềm như ánh chiều trên sông bạc. Ở đó, những tiếng cười con nít rộn ràng như nắng bể, những giọng cười người lớn trầm lặng như nước chảy qua cầu. Có những nụ cười chưa kịp tắt đã hóa thành một bãi bờ nước mắt, cũng có những miệng cười nở ra giữa một ngày thiệt buồn, chênh vênh như một bông hoa mọc trên vách đá.

Mình cũng hay nghĩ về những nụ cười cũ, những nụ cười mắc kẹt trong lòng ký ức như mấy cánh bông phượng mùa hè đỏ thẫm bị thời gian ép khô ran trong cuốn sổ ai quên đóng lại. Một ngày nào đó, khi đi qua một quãng đường đời không có ánh đèn, khi thấy lòng mình hoang vắng đìu hiu như một bến bờ sau mùa nước rút, thì có lẽ chỉ cần dòm lại một tấm hình cũ, chỗ ai đó từng cười với mình, là đủ để biết rằng đã từng có những ngày nắng xanh thiệt lành tới vậy.
Mình tin thế gian này sinh ra nụ cười để người ta còn có thứ mà trao cho nhau. Nỗi buồn thường quá nặng để san sẻ, những niềm vui lớn lao vĩ kỳ thì hiếm hoi, chỉ có nụ cười là thứ nhẹ hều, một cái “gắng cười” cũng được, một cái cong mắt cũng xong. Một thứ vừa đủ, để ai đó lỡ thương mình, có thể nhớ tới mà hổng thấy lòng trống trải.
Bạn đừng hỏi cớ sao mình muốn chụp lại nụ cười của bạn. Vì có thể là một ngày nào đó, giữa một chiều lộng gió, bạn bị quên mình đã từng cười đẹp đến như vậy, thì sao?
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Dành cho bạn


Thư từ Myanmar: Hành trình từ tâm
Phật pháp và cuộc sống
Người dân Myanmar đang rất mong muốn nhận được hỗ trợ tài chính để xây lại nhà cửa, vì hiện tại họ chỉ đủ trang trải sinh hoạt hằng ngày. Điều khiến tôi xót xa là 95% ngôi chùa ở TP Sagaing đã sụp đổ, thiệt hại còn nặng nề hơn nhà người dân.

"Thích Nhất Hạnh way" - Dấu chân sen nở giữa trời New York
Phật pháp và cuộc sống
Ngày 11/4/2025, thành phố New York đã chính thức đặt tên cho đoạn đường West 109th Street (giữa đại lộ Riverside và Broadway) là "Thích Nhất Hạnh Way" để vinh danh Thiền sư Thích Nhất Hạnh, một nhà lãnh đạo tinh thần, một học giả, nhà văn và nhà hoạt động hòa bình nổi tiếng người Việt Nam.

Chiếc lá nương cây
Phật pháp và cuộc sống
Không biết “mặt trời” của bạn ló rạng vào lúc mấy giờ? Với những người xuất gia như chúng tôi, đúng 3 giờ 30 phút, khi tiếng chuông Đại hồng ngân vang khắp khuôn viên chùa, đánh thức màn đêm tĩnh lặng là báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Cách kiểm soát cái miệng
Phật pháp và cuộc sống
Lần đầu tiên khi tôi đến học với vị thầy của mình, ngài Ajahn Fuang, ngài dạy rằng bài học đầu tiên của việc thiền quán là kiểm soát cái miệng.
Xem thêm