“Mẹ có biết là con thương mẹ không”
Chị tôi đặt từng bước trong sự ý thức rõ ràng, tay cầm một bông hồng tươi thắm tiến về phía mẹ. Từng bước chân ấy hòa vào từng nốt nhạc của bài “Bông Hồng Cài Áo”. Chị chầm chậm ngồi xuống, hai mắt nhìn mẹ một hồi lâu...
Một bông hồng cho em
Một bông hồng cho anh
Và một bông hồng cho những ai
Cho những ai đang còn mẹ
Đang còn mẹ để lòng vui sướng hơn…
Chị tôi đặt từng bước trong sự ý thức rõ ràng, tay cầm một bông hồng tươi thắm tiến về phía mẹ. Từng bước chân ấy hòa vào từng nốt nhạc của bài “Bông Hồng Cài Áo”. Chị chầm chậm ngồi xuống, hai mắt nhìn mẹ một hồi lâu. Mặc dù chị cũng hay qua thăm bố mẹ, lúc thì trái táo, trái nho, khi thì cân cam cân quýt, nhưng chưa bao giờ chị thực sự nhìn mẹ rõ ràng như thế. Lần nào chị cũng vội vàng, còn kịp về chuẩn bị hàng họ cho sáng ngày mai…

Chị xúc động, vì suốt hơn 40 năm, chưa bao giờ chị tặng mẹ dù chỉ một bông hoa. Nhưng bây giờ, ngay lúc này, trước cả nhà, trước các con và các cháu, chị đang ngồi trước mẹ và chuẩn bị nói “Mẹ ơi, mẹ có biết, con thương mẹ không?”…Chị biết đây không phải là một việc làm mang tính hình thức, nên chị thở vào và thở ra một lúc. Khi thấy lòng thật nhẹ và bình an, chị bắt đầu nhìn mẹ và nói…
Khi mẹ cầm bông hoa trên tay, khi mẹ nghe cô con gái hơn bốn mươi tuổi của mình nói câu đó. Mẹ đã khóc, và khẽ thấm nước mắt và nở một nụ cười. Rồi nụ cười ấy lại nở trên khuôn mặt của bố năm nay cũng đã gần 80. Đối với bố mẹ, có lẽ đó là món quà ý nghĩa nhất, to lớn nhất…
Trước đây khi đọc cuốn “Bông Hồng Cài Áo”, trong lòng tôi cũng đã nghĩ đến việc làm như thế tặng cho bố mẹ nhưng do thói quen từ bé chưa bao giờ tặng hoa, chưa bao giờ thực tập nói lời ái ngữ, v.v.. đã không cho tôi thực hiện điều ấy. Nhưng tối hôm qua, ba anh chị em dưới sự yểm trợ của tăng thân đã làm được điều đó thành công. Tất cả mọi người đều cảm thấy vui vì nếm được vị ngọt của sự hòa hợp. Cả nhà cùng đứng cạnh nhau, cùng dang hai tay thật rộng, cùng ôm nhau trong hơi thở ý thức mình đang có mặt.
Một người bạn của tôi đến tham dự cũng đỏ hoe đôi mắt. Anh có cảm nhận bác gái ngồi đó cũng như mẹ của mình. Anh chợt nghĩ về mẹ, nếu mẹ của anh đang ngồi đó thì anh cũng muốn lao ra cầm tay mẹ, muốn ngắm nhìn mẹ và nói ra những điều mà trước đây mình chỉ giữ nó trong đầu hay nhìn mẹ từ xa.
Này em ơi
Cuộc sống có bao lâu
Sao em còn hờ hững?
Hộp cơm trưa cắp nách
Nhà nhiều tầng
Nhưng bước thấp bước cao
Mẹ vẫn đang ngồi đó cho em
Mẹ chờ em có mặt
Và nở một nụ cười
Chỉ vậy thôi
Là lòng mẹ vui rồi.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Dành cho bạn
Nghĩ về những người Thầy
Góc nhìn Phật tửXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Phụ nữ làm gì để mang lại phúc báo cho gia đình?
Góc nhìn Phật tửNgoài các thiện hạnh bố thí, phóng sinh, người phụ nữ có thể bắt đầu tích lũy công đức cho mình và gia đình từ việc tụng kinh, niệm Phật. Tụng đọc kinh Phật chính là khởi đầu đúng đắn trong cuộc đời, giúp người phụ nữ học cách làm người mẹ tốt, con dâu tốt, người vợ tốt.
Tâm sen giữa đời
Góc nhìn Phật tửĐời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không. Thế sự đời lại lắm uẩn khúc khó lường trước, thọ báo luân hồi liên miên bất tận như cái ách đã quàng sẵn trên thân.
Ký ức ngày khai giảng
Góc nhìn Phật tửSáng nay, ngày 5/9, trên đường đến cơ quan, tôi đi ngang qua một ngôi trường tiểu học. Tiếng trống lễ khai giảng vang lên xen lẫn tiếng nói cười rộn ràng của các em học sinh, âm thanh ấy không chỉ làm bừng lên nhịp sống khu phố, mà còn khẽ gõ nhịp vào trái tim tôi, khiến ký ức tuổi học trò bỗng ùa về như một dòng chảy bất tận.
Xem thêm














