Mẹ thương con vì đơn giản con là con của mẹ
Phật giáo có lễ Vu lan, mùa của hoài niệm, thương nhớ và ăn năn. Dù ở phương nao, mẹ vẫn dõi theo con và con vẫn luôn hướng về mẹ. Hãy bước thật chậm với những hơi thở thật sâu để quay về. Mẹ đang chờ ta ở nơi xa ấy.
Bế đứa con trai vừa mới chào đời lên, bà mẹ nhè nhẹ đong đưa đôi tay và hát:
- Thương con mẹ thương con/Yêu con mẹ yêu con/Yêu suốt một cuộc đời/Ðến ngày con lớn khôn...
Ðứa bé càng lúc càng lớn lên. Khi được hai tuổi, nó chạy chập chững bước thấp bước cao nô đùa quanh nhà, lôi sách vở trên kệ xuống để nghịch phá. Nó bày đủ thứ đồ chơi ra sàn nhà. Nó tè trong quần. Nó ị trên giường. Nó khóc. Nó la. Và bà mẹ đôi lúc phải thốt lên:
- Cái thằng này, con làm mẹ điên mất!
Nhưng đêm đến, khi nó ngủ thật say, bà mẹ đến bên chiếc nôi trìu mến nhìn nó và khẽ hát:- Thương con mẹ thương con...
Ðứa bé tiếp tục lớn lên thành một thằng nhóc chín tuổi. Nó không hề thích ăn uống đúng giờ. Nó không bao giờ muốn tắm rửa.
Khi bà ngoại đến thăm, nhiều lúc nó lại buông giọng gắt gỏng với bà. Và bà mẹ đôi lúc muốn đưa nó đi đâu cho khuất mắt. Nhưng đêm đến, khi nó ngủ thật say, bà mẹ rón rén đến bên giường, kéo tấm chăn đắp lên người nó và khẽ hát:
- Thương con mẹ thương con...Ðứa bé tiếp tục lớn lên thành một thằng nhóc chín tuổi. Nó không hề thích ăn uống đúng giờ. Nó không bao giờ muốn tắm rửa. Khi bà ngoại đến thăm, nhiều lúc nó lại buông giọng gắt gỏng với bà. Và bà mẹ đôi lúc muốn đưa nó đi đâu cho khuất mắt. Nhưng đêm đến, khi nó ngủ thật say, bà mẹ rón rén đến bên giường, kéo tấm chăn đắp lên người nó và khẽ hát:
- Thương con mẹ thương con...
Ngày qua ngày, thằng bé đến tuổi dậy thì. Nó dẫn về nhà những thằng bạn kỳ quặc. Nó ăn mặc những bộ đồ kỳ quặc. Nó nhún nhảy một cách kỳ quặc theo những bản nhạc cũng rất kỳ quặc. Và bà mẹ đôi lúc có cảm giác như thể đang ở trong sở thú. Nhưng đêm đến, chờ nó ngủ thật say, bà mẹ nhẹ nhàng mở cửa phòng riêng của nó, bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:
- Thương con mẹ thương con...
Thằng bé kỳ quặc tiếp tục lớn lên thành một thanh niên trưởng thành. Nó rời nhà lên thành phố để làm việc và sống trong một căn phòng trọ. Thỉnh thoảng bà mẹ đón xe lên thăm nó. Những lần như thế, bà phải ngồi trước cửa phòng trọ và chờ đến tận khuya thì thấy nó say khướt trở về. Bà dìu nó vào phòng, lau mặt cho nó rồi đỡ nó lên giường. Sau đó, bà lắc đầu ngao ngán nhìn nó. Nhưng khi nó ngủ say, đượm buồn, bà khẽ hát:
- Thương con mẹ thương con...
Và rồi đứa con lập gia đình và họa hoằn lắm mới về thăm bà. Nó còn phải bươn chải để chăm lo cho mái ấm riêng của nó. Thời gian trôi qua và lạnh lùng khắc những nếp nhăn lên khuôn mặt già nua ngày càng hốc hác của bà mẹ. Một hôm, thấy yếu trong người, bà gọi điện bảo đứa con về thăm. Nó lái xe về thăm bà và ngủ lại nhà một đêm. Tối đó, bà nằm trong giường và khẽ hát:
- Thương con mẹ thương con...Nhưng cơn hen khiến bà không hát được trọn bài hát thuở nào. Ðêm đó, bà lặng lẽ qua đời.
Sau đám tang, đợi tối đến khi đứa con của mình đã ngủ say, người đàn ông vừa mất mẹ bước đến hôn lên trán con và khẽ hát:
- Thương con mẹ thương con/Yêu con mẹ yêu con/Yêu suốt một cuộc đời/Ðến ngày con lớn khôn...Hát xong, hắn lặng lẽ khóc một mình.
Theo Nghệ thuật sống.

Câu chuyện của một tử tù: Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con
Ngẫm:
Kinh Báo Ân dạy: “Mẹ già hơn trăm tuổi còn thương con tám mươi. Tình thương ấy có mất chăng là lúc mẹ chỉ còn hơi thở cuối cùng”. Mà thực ra, dù có chết đi nữa thì lòng mẹ đối với con không bao giờ thay đổi. Thế mới biết tình mẹ bao la vô bờ bến mà biển cả cũng không thể đong đầy.
Tình mẹ là thiên chức, tự nhiên, vô điều kiện, thương con vì đơn giản con là con của mẹ. Cho dù đứa con ấy có thế nào đi nữa thì mẹ vẫn thương. Và chỉ có mẹ mới có được tình thương như thế, thương con hơn cả chính mình.
Mỗi người một nghiệp duyên, mẹ sanh con thảo hiền âu cũng là phúc phận. Nhưng nếu sanh nghịch tử thì mẹ buồn, mẹ giận nhưng cũng chỉ là biểu hiện thoáng chốc bên ngoài, rồi mẹ lại thương…, thương đến trọn đời.
Những người con, chúng ta, không phải ai cũng cảm nhận hết tình mẹ để thương, ân cần và thơm thảo. Dù không cố ý nhưng trước cuộc mưu sinh tất bật và hối hả như hiện nay, phần lớn chúng ta đã lãng quên hoặc thậm chí đôi khi khiến cho cha mẹ phải lo buồn.
Phật giáo có lễ Vu lan, mùa của hoài niệm, thương nhớ và ăn năn. Dù ở phương nao, mẹ vẫn dõi theo con và con vẫn luôn hướng về mẹ. Hãy bước thật chậm với những hơi thở thật sâu để quay về. Mẹ đang chờ ta ở nơi xa ấy. Đừng hát bài: Thương con mẹ thương con... như người đàn ông trong câu chuyện kia, khi đã quá muộn màng.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Góc nhìn Phật tửNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Nghĩ về những người Thầy
Góc nhìn Phật tửXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Phụ nữ làm gì để mang lại phúc báo cho gia đình?
Góc nhìn Phật tửNgoài các thiện hạnh bố thí, phóng sinh, người phụ nữ có thể bắt đầu tích lũy công đức cho mình và gia đình từ việc tụng kinh, niệm Phật. Tụng đọc kinh Phật chính là khởi đầu đúng đắn trong cuộc đời, giúp người phụ nữ học cách làm người mẹ tốt, con dâu tốt, người vợ tốt.
Tâm sen giữa đời
Góc nhìn Phật tửĐời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không. Thế sự đời lại lắm uẩn khúc khó lường trước, thọ báo luân hồi liên miên bất tận như cái ách đã quàng sẵn trên thân.
Xem thêm














