Nghĩ về chuyện của ông Ba Minh - bà Giao “nóng” mạng xã hội

Có những câu chuyện khiến ta hiểu thế nào là nhân duyên: gặp rồi ở, ở rồi đi; mỗi khúc quanh đều có ý nghĩa của nó.

Câu chuyện của bà Giao và ông Ba Minh “nóng” trên mạng xã hội những ngày qua, gói trọn cả một đời chạy trốn bạo lực, một chặng dài nương tựa, rồi một ngày mẹ - con đoàn tụ sau 29 năm xa cách. Chiều ấy, bà theo con về Nghệ An, còn ông ở lại cù lao. Một bữa cơm nhỏ dự định làm dấu mốc chia tay đã không kịp dọn. Khoảnh khắc ấy, nhìn thì chỉ là lỡ hẹn, nhưng dưới ánh sáng Phật pháp, đó là phép thử của tình và nghĩa.

Nghĩ về chuyện của ông Ba Minh - bà Giao “nóng” mạng xã hội 1
Ông Minh (người phía sau) và bà Giao (bìa phải) nghẹn ngào trong phút phải chia xa. Đức Phật dạy, ái biệt ly khổ, nỗi khổ mà con người nếm trải sẽ khó nguôi quên nhất. Học Phật, ta sẽ có nhiều phương pháp quán chiếu để lướt qua nhẹ nhàng hơn, tùy thuận nhân duyên. Ảnh: Phong Bụi

Trong tinh thần nhân duyên, không có cuộc gặp nào là tình cờ. Mười năm qua, bà và ông đi bên nhau qua những ngày bán vé số, qua những cơn bệnh vặt, qua nắng mưa bến sông. Đó là “duyên hội ngộ”. Ngày bà tìm lại con, đó là “duyên đoàn tụ” - một nhân duyên sâu dày hơn, chạm đến bổn phận lớn nhất của đời người mẹ. Khi duyên mới lớn hơn duyên cũ, người có tuệ biết cúi đầu trước lẽ vô thường: không níu kéo, không oán trách, tùy hỷ trước niềm vui của người thương. Ấy chính là “trọn tình”. Còn “vẹn nghĩa” là ở chỗ không phủ nhận chặng đường đã qua: chăm chút nhau từng bữa, từng viên thuốc, từng đêm trằn trọc - tất cả đều đã là phước phần của cả hai, không mất đi đâu cả.

Nỗi cô đơn của người ở lại là thật. Phật dạy, khổ là chân lý đầu tiên. Khổ vì chia ly, vì thói quen bị cắt ngang, vì chiếc ghế xếp bên hiên bỗng thiếu một người. Nhưng giáo pháp cũng chỉ ra con đường ra khỏi khổ: thấy rõ, chấp nhận, chuyển hóa. Thấy rõ rằng buồn là buồn - một cảm thọ sinh - trụ - diệt như mây. Chấp nhận rằng buồn không phải lỗi của ai; nó là cái bóng tự nhiên của thương yêu. Và chuyển hóa bằng những bước thực tập nhỏ, đều đặn, không phô trương.

Thứ nhất, thắp lên lòng biết ơn. Khi tâm chìm trong mất mát, ta dễ quên phần đã có. Mười năm qua không phải là khoảng trắng. Nếu ngồi yên vài phút mỗi ngày, nhắc lại những điều tử tế đã trao nhau, nỗi buồn sẽ được rót vào chiếc bình biết ơn mà lắng xuống. Biết ơn không xóa buồn, nhưng giúp buồn trở nên trong, bớt đục.

Thứ hai, giữ nếp sinh hoạt thiện lành. Người ở lại rất dễ buông thả: ăn thất thường, ngủ chập chờn, lười gặp người. Hãy làm điều ngược lại: dậy sớm hơn một chút, pha một bình trà nhỏ, quét sân, chăm mấy chậu cây, ghé chào hàng xóm, đi bán đúng giờ, ăn đủ bữa. Thân an thì tâm dần an. “Thân hành niệm” là nền tảng của chánh niệm; từng động tác thường nhật trở thành neo giữ con thuyền cảm xúc.

Thứ ba, nối lại những mạch liên hệ hiền lành. Ghé chùa gần nhà, lễ Phật, nghe một thời pháp, xin một lời chỉ dẫn. Tham gia nhóm thiện nguyện hay tổ dân phố. Con người là loài cần cộng đồng; có người để chuyện trò, để hỏi thăm, để nhờ vả - đó là thuốc hay cho nỗi cô đơn. Nếu thuận tiện, giữ liên lạc với bà bằng những cuộc điện thoại chừng mực: hỏi thăm sức khỏe, chúc bình an. Thương không nhất thiết là giữ bên mình; thương cũng là cầu cho người được yên ổn nơi họ cần ở.

Thứ tư, biến nỗi buồn thành việc thiện. Mỗi ngày làm một việc nhỏ: chia lại một phần cơm cho người khó hơn mình, giúp ai đó dắt xe, gom rác bờ kênh, góp vào quỹ học bổng của xóm. Làm thiện đều đặn như uống thuốc bổ, ít mà lâu. Rồi nhẹ nhàng hồi hướng: “Xin cho người ấy bình an”. Hồi hướng không phải nghi thức xa xỉ; đó là cách ta đưa tình thương ra khỏi góc hẹp của chiếm hữu, để nó trở về đúng bản chất: cho đi mà không đòi lại.

Thứ năm, chăm sóc ký ức như chăm một khu vườn. Xếp lại vài kỷ vật chung vào một góc tủ; khi nhớ quá thì mở ra nhìn rồi cất lại. Viết một lá thư chưa gửi: kể một ngày của mình, kể giấc mơ đêm qua, kể mưa nắng cù lao. Viết xong gấp lại, đặt dưới chân tượng Phật, xem như đã nói hết điều cần nói. Đó là liệu pháp dịu dàng cho trái tim.

Và quan trọng nhất, đừng trách mình vì không giữ được người. Giữ - buông chỉ là hai mặt của một đồng tiền. Buông để người làm trọn hiếu, giữ cho mình một phần thanh thản - ấy mới là tình nghĩa sâu. Trong bức hình đoàn tụ, có người ngồi ngoài khung, lặng lẽ như bóng mát sau lưng; nhưng chính sự lặng lẽ ấy làm nên nền cho niềm vui của kẻ trở về. Đó là phẩm chất của người biết thương: đứng sang một bên để ánh sáng chiếu đúng nơi cần chiếu.

Nghĩ về chuyện của ông Ba Minh - bà Giao “nóng” mạng xã hội 2

“Có duyên thì gặp, hết duyên thì buông. Giữ làm chi, chỉ làm lòng thêm nặng”

Ông Ba Minh

Bữa cơm chia tay chưa kịp dọn, nhưng tình người đã được dọn lên từ trước đó, trong vô số bữa cơm bình thường suốt mười năm. Cái lỡ hẹn chiều nay có thể trở thành lời hẹn khác: một lần thăm quê, một ngày gặp lại, hoặc đơn giản là một cuộc gọi hỏi thăm.

Vô thường làm ta buồn, nhưng vô thường cũng mở đường cho những tiếp nối mới. Khi hiểu vậy, người ở lại có thể khép cửa hiên, ngồi yên một lúc, thở vào biết mình đang buồn, thở ra mỉm cười hiền: duyên đã tròn, nghĩa đã vẹn; phần còn lại là sống cho đàng hoàng, để mỗi ngày đều xứng đáng với những gì đã đi cùng nhau.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Tránh né cái ác

Phật pháp và cuộc sống 15:22 22/11/2025

Đức Phật nói cho chúng ta biết hết thảy mọi thứ trên cuộc đời đều do nhân duyên mà sinh khởi và cũng do nhân duyên mà đoạn diệt; tương tự như vậy, các phiền não khổ đau sở dĩ phát sinh là do duyên gần gũi với cái ác, với các đối tượng xấu ác hoặc do tiếp xúc với môi trường không thân thiện; và do vậy để ngăn tránh các phiền não khổ đau thì con người cần phải tránh xa cái ác, tránh xa các đối tượng xấu ác hoặc môi trường không lành mạnh.

Khi phố lên đèn

Phật pháp và cuộc sống 15:09 22/11/2025

Có một chiều thôi bận bịu, ta lang thang xuống phố, ngồi ở một ghế đá vỉa hè hay mỗi quán cóc nào đó thân quen. Ta hãy gác lại những lo toan bề bộn, cất đi những lo lắng ưu tư, cứ để cho lòng mình miên man vô định, ta ngồi ngắm phố xá lên đèn...

Cõi bồng phiêu

Phật pháp và cuộc sống 14:58 22/11/2025

Người đi từ cõi bồng phiêu/ Cơ hồ bóng xiêu chiều xuống/ Núi rừng ru hời tiếng vượn/ U hoài chạy trốn hoang liêu.

Liệu pháp tâm linh mang lại lợi ích nhất cho em bé khi còn trong bụng mẹ

Phật pháp và cuộc sống 09:37 22/11/2025

Bất kỳ người làm mẹ nào cũng đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi biết mình đang mang trong mình một mầm sống. Bởi đứa con là kết tinh của tình cảm vợ chồng, là niềm hy vọng và ước mơ của đấng sinh thành về một em bé khỏe mạnh, ngoan ngoãn và thành đạt sau này.

Xem thêm