Vọng tưởng dấy lên che mờ trí

Khi một niệm vọng tưởng dấy lên che mờ trí, đó là vô minh...

Vọng tưởng là từ nơi mê nên cái tình lượng không có thật thể.

Chúng ta biết rõ rằng tất cả vọng tưởng đều là không thật.

Khi một niệm vọng tưởng dấy lên che mờ trí, đó là vô minh.

Cũng như nói có bóng hiện làm cho ta quên mặt gương.

Nếu trong gương hiện mặt mình thì chỉ nhớ mặt mình, cái bóng mình đã che mặt gương.

Nhưng có thật che không?

Vì ta nhớ bóng mà quên gương thôi.

Cũng vậy, vọng tưởng dấy lên thì quên trí giác.

Vọng tưởng là từ mê, từ đó sanh ra thương ghét, gọi là tình lượng.

Vọng tưởng đã không thật thì tình lượng cũng không thật.

Nhìn thấu qua các vọng tưởng

Vọng tưởng dấy lên che mờ trí  1
Ảnh minh họa. 

Bởi vậy trên thế gian này người ta lầm lẫn không biết là bao nhiêu.

Thí dụ có hai người bạn gần nhau lâu, có vẻ tâm đắc.

Họ nói thương mến nhau. Có thật không?

Giả sử trong hai người đó, có một người mang bệnh ho lao, ho sù sụ có vi trùng, lúc đó còn thương không?

Hoặc người đó mang bệnh hủi...thì hết thương liền.

Nói vậy thì nghe hơi chán đời, phải không?

Vì không có cái tình thật, nên người ta nói với nhau là nói dóc chơi.

Nói là thương hay gì gì đó mà ngày xưa hay dùng câu chữ nho “Minh sơn thệ hải” thề non hẹn biển, biển cạn non mòn chứ tâm của họ không dời đổi.

Có thật không?

Vọng tưởng không thật thì tình đâu có thật, tùy duyên cảnh thay đổi luôn luôn.

Chúng ta biết rằng tất cả cái gọi là tâm mình thiện ác, thương ghét... đó là không thật.

Bởi không thật nên đang là người tốt mà gặp bạn xấu rủ rê cũng thành xấu.

Đang là người xấu mà gặp ai dạy dỗ cũng thành tốt.

Tâm thiện ác không thật, theo duyên biến đổi, tình vọng tưởng kia cũng tùy duyên biến đổi.

Như chuyện Trang Tử đi đường gặp một người đàn bà đang ngồi quạt mồ của chồng mình.

Trang Tử hỏi thì bà trả lời: chồng bà dặn rằng chừng nào mồ của ông khô thì bà hãy có chồng, nên nay bà quạt mồ cho mau khô mới được.

Trang Tử nghe nói về kể lại cho vợ mình nghe.

Bà vợ Trang Tử chê bai người đàn bà kia, nói rằng mình thủy chung một dạ.

Trang Tử muốn thử vợ nên ông ngã ra đau chết liền.

Trang Tử chết, người vợ khóc thôi là khóc, đòi chết theo, nhưng sau gặp một thư sinh đẹp quá thì bà lại có ý phản bội chồng.

Tình người là vậy đó.

Hiểu vậy mới thấy cái gốc của nó từ mê vọng, không thật thì tình lượng làm gì thật.

Cái tình đó không thật nhưng khi mình đạt được trí rồi thì từ bi là cái không đổi thay.

Từ bi là do biết chúng sanh có tánh giác sẵn mà quên, chúng ta thương chỉ cho họ chứ không đòi họ cho mình cái gì.

Từ bi không phải như tình, tình từ vọng tưởng, từ bi từ trí thấy rõ ràng mà ra.

Từ bi mới là cái tình tốt, nói tình là nói theo thế tục.

Từ bi là cái tâm cứu người, nên suốt đời đức Phật ngài chỉ giảng giải cho chúng ta hiểu cái chân thật thôi.

Như vậy đó là tâm từ bi.

Trích trong: Kinh Lăng Già Tâm Ấn giảng giải.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Nhẫn nại - Nhân duyên có sắc đẹp

Phật giáo thường thức 15:52 30/11/2025

Phàm là người nữ, ai ai cũng muốn có sắc đẹp, duyên dáng, dễ thương, song không phải người nữ nào cũng có sắc đẹp, duyên dáng như mình muốn.

Hạnh phúc trong đạo là hiểu và thương người hơn

Phật giáo thường thức 12:30 30/11/2025

Có nhiều người khi mới biết đạo, mới hiểu chút chút về vô thường – khổ – không – vô ngã…là bắt đầu muốn buông hết.

Không nuôi cha mẹ có phải là tội lỗi?

Phật giáo thường thức 11:55 30/11/2025

Hỏi: Bạch Thầy, chúng ta có sai khi rời bỏ cha mẹ mình không ạ? (Ý người hỏi: “Nếu con không nuôi cha mẹ lúc tuổi già thì có bị đọa địa ngục không?”)

Không thấy thân bất tịnh nên khởi dục, vì khởi dục nên tạo nghiệp

Phật giáo thường thức 10:45 30/11/2025

Thấy bất tịnh để trừ dục; thấy vô thường để bỏ chấp; thấy mong manh để phát tâm cầu giải thoát. Khi thân không còn là chỗ tựa vững chắc, ta sẽ quay về nương nơi tâm sáng; khi không còn xem thân là ngã, ta sẽ thấy được phần chân thật chưa từng sinh diệt.

Xem thêm