Chúng ta học Phật, trước tiên phải quy y Tam bảo, gần gũi thiện tri thức, tu lục độ vạn hạnh, tích lũy công đức và tu tâm tính, bồi dưỡng dần dần mới được thành tựu. Có người dám ngụy xưng trời ban chân đạo, có bí quyết làm cho mau đắc đạo, thật giống như nhà vua trong câu chuyện muốn đứa bé vừa sinh lớn ngay lập tức, giống như trẻ con làm trò cười!
Lời dẫn: Pháp sư Huyền Trang ở đời Đường đi Ấn Độ thỉnh kinh, phải mất thời gian hai, ba năm mới đến. Ngày nay, chúng ta ngồi máy bay khoảng sáu tiếng thì đến. Ngày xưa, làm việc gì cũng phải dựa vào sức người. Ngày nay, mọi việc đều dựa vào máy móc hiện đại. Khoa học tiến bộ, quả thật mang đến cho nhân loại hạnh phúc rất nhiều. Con người có thể dùng biện pháp thụ tinh nhân tạo, cũng có thể hạn chế được kế hoạch sinh đẻ. Y dược có thể chữa trị được nhiều chứng bệnh nan y, bác sĩ có thể dùng phương pháp phẫu thuật thay tim, ghép thận, hoặc chữa bệnh bằng các máy móc tối tân hiện đại, kéo dài mạng sống con người; nhưng không thể làm cho con người vừa sinh ra lớn ngay lập tức.
Xưa kia, ở Ấn Độ có một vị vua, vì lớn tuổi mới sinh được một cô công chúa, nên nhà vua muốn cô lớn nhanh lập tức. Nhà vua liền triệu tập tất cả đại thần văn, võ vào để thảo luận, trưng cầu ý kiến của mỗi người. Nhà vua thấy không có phương pháp nào làm cho công chúa lớn nhanh được. Vị quan võ thưa:
- Tâu bệ hạ! Nếu quốc gia bị giặc xâm chiếm thì chúng thần có thể hy sinh thân mình để đánh dẹp quân địch, cho dù địch có thiên binh vạn mã, chúng thần cũng không lùi bước; nhưng việc bệ hạ muốn làm cho công chúa lớn ngay thì chúng thần đành bất lực. Xin bệ hạ thứ tội!
Vị quan văn thưa:
- Tâu bệ hạ! Bất kỳ việc lớn nhỏ của quốc gia, chúng thần đều có thể vận dụng trí tuệ, mưu lược xử lý, giải quyết mọi vấn đề; còn về việc làm cho công chúa lớn nhanh, xin lỗi, chúng thần không am hiểu việc này.
Vị thần khác thưa:
- Tâu bệ hạ! Ngài muốn làm cho công chúa lớn nhanh chóng, đây là vấn đề sinh lý y học can thiệp. Sao bệ hạ không mời một vị thầy thuốc tài giỏi đến luận bàn thử?!
Do đó, nhà vua liền cử người đi mời tất cả thầy thuốc nổi tiếng trong nước đến. Vua hỏi:
- Các khanh giỏi về y dược, không biết có loại thuốc nào làm cho công chúa lớn ngay lập tức không?
Các thầy thuốc nghe nhà vua nói muốn làm cho công chúa lớn ngay, nên vô cùng kinh hãi, suy nghĩ: “Vua muốn làm cho cô bé lớn ngay, khắp thiên hạ làm gì có việc này, nhưng nếu chúng ta nghĩ không ra biện pháp thì nhà vua nổi giận, chúng ta bay đầu như chơi, còn cả nhà phải làm thế nào?”. Trong lúc nguy cấp, có một thầy thuốc chợt nghĩ ra kế, vội thưa:
- Tâu bệ hạ! Nếu ngài muốn công chúa lớn ngay, quả thực có linh dược này, nhưng rất khó tìm, có thể nói nghìn năm mới gặp được thuốc hay; nó lại mọc trong núi thẳm hang cùng, nơi không có người đi đến, cũng phải đợi đến thời kỳ nó chín mới có thể hái được; cho nên cần phải có thời gian rất lâu để đi tìm. Thần không biết bệ hạ có kiên nhẫn đợi được không?
Nhà vua bảo:
- Chỉ cần khanh làm cho công chúa lớn ngay lập tức, bất luận thời gian bao lâu trẫm vẫn đợi được; nhưng phải có kỳ hạn là chờ bao lâu?
- Tâu bệ hạ! Lâu nhất là 15 năm, sớm nhất là 10 năm; nhưng trước khi thần chưa tìm được linh dược, tạm thời bệ hạ cho thần bế công chúa đi. Bởi vì, khi tìm được linh dược, phải bào chế thuốc ngay và uống liền tại chỗ mới có hiệu quả, nếu để lâu, thuốc không có linh nghiệm; cho nên thần muốn bế công chúa đi.
- Rất tốt! Cách này hay lắm!
Từ ngày công chúa bị thầy thuốc ẵm đi khỏi hoàng cung, dần dần nhà vua cũng quên lãng việc này, thấm thoát đã 12 năm trôi qua. Một hôm, thầy thuốc này đưa công chúa trở trở về cung, nhà vua nghe tin vui mừng khôn xiết, lập tức cho họ vào. Thấy công chúa đã trở thành thiếu nữ, xinh đẹp tuyệt trần, vua càng hớn hở vui mừng ban cho thầy thuốc rất nhiều vàng bạc châu báu.
Bài học đạo lý
Chúng ta học Phật, trước tiên phải quy y Tam bảo, gần gũi thiện tri thức, tu lục độ vạn hạnh, tích lũy công đức và tu tâm tính, bồi dưỡng dần dần mới được thành tựu. Có người dám ngụy xưng trời ban chân đạo, có bí quyết làm cho mau đắc đạo, thật giống như nhà vua trong câu chuyện muốn đứa bé vừa sinh lớn ngay lập tức, giống như trẻ con làm trò cười!
Đức Phật là bậc Chính tri Chính giác Vô thượng; từ bi, trí tuệ, phước đức và thần thông của Ngài đều vô lượng. Ngài tu hành nhiều đời nhiều kiếp mà có được. Trong đạo Phật tuy có pháp môn đốn ngộ, nhưng cũng phải dựa vào một nửa nỗ lực tu hành, một nửa căn lành, trí tuệ nhạy bén đời trước, mới có khả năng đốn ngộ. Sau khi đốn ngộ, cũng phải tiệm tu, tích lũy công đức, mới có thể thành Phật. Thế gian này không có chuyện một bước lên trời.
Trích từ "Chuyện bách dụ"
SC.Viên Thắng dịch, TT.Thiện Thuận hiệu đính
Nguồn: https://www.vienchuyentu.com/chuyen-15-be-moi-sinh-lai-muon-lon-ngay/