Thứ ba, 04/06/2024, 11:20 AM

Bồ tát Quan Âm cứu mẹ tôi thoát chết vì băng huyết và khỏi bại liệt

Sự mầu nhiệm của linh ứng Quán Thế Âm là “không thể nghĩ bàn” và không thể đem những luận chứng y khoa để giài thích trường hợp lành bệnh kỳ diệu của mẹ tôi.

Mẹ tôi là Bà Trương Thị Luân, sinh năm 1923, qua đời năm 2010 (thọ 88 tuổi). Mẹ tôi người làng Vỹ Dạ, làm dâu họ Lê Duy làng An Ninh Hạ. Năm 1951 về ở phường Phú Thạnh, TP. Huế cho đến khi qua đời.

Những chuyện tôi kể dưới đây xảy ra tại nhà tôi ở số 77 đường Thống nhất, thành phố Huế:

"Ngày 18-5 năm Ất Tỵ ( tức là ngày 17/6/1965), Mẹ tôi đi chợ sớm để lo kỵ cố nội tôi ngày hôm sau. Lúc này mẹ tôi đã mang thai hơn 6 tháng. Vừa bước xuống xe buýt Đông Ba- An Hòa, Bà thấy nặng phía bụng dưới, một tay ôm bụng, một tay xách giỏ. Chưa kịp vào nhà thì Mẹ tôi đã sảy em bé trai trên nền và khuỵu xuống. Tôi hoảng hốt chạy đến nâng bà lên và dìu vào giường nằm nghỉ. Ba tôi chôn cất em bé bị sảy dưới chân mộ ông nội tôi.

Mẹ tôi buồn và đau, bà bị băng huyết nặng. Thay vì đưa đến bịnh viện thì ba tôi lại đưa vvà đến nhà hộ sinh Kim Anh cũng trên đường Thống nhất ở gần cầu Bạch hổ.

Ba tôi nghĩ đơn giản nhà hộ sinh ở gần nhà tôi, chăm sóc đôi ba ngày cầm máu, mẹ tôi khỏe rồi về. Nào ai ngờ, nằm 3 ngày ở đây, mẹ tôi sốt cao và có khi mê man không biết gì.

Cô Anh, nữ hộ sinh, nói với chúng tôi là không hề gì, nhưng tôi không yên tâm, bàn với ba tôi rồi thuê xích lô bác Phượng chở thẳng qua cấp cứu ở Khoa Sản bịnh viện Trung Ương Huế.

Các bác sĩ hội chẩn kết luận là mẹ tôi bị sót nhau nên gây ra xuất huyết và sốt cao.

Sáng hôm sau, mẹ tôi được đưa vào phòng mổ Khoa sản để nạo nhau thai bị sót trong dạ con.

Bác sĩ Lê Viết Kiểu phụ trách thủ thuật nạo. Ông là thầy dạy của tôi môn động vật ở lớp Dự bị Đại học khoa học (SPCN).

Ông nói, chuyện này nếu đưa đến bịnh viện sớm thì rất dễ nhưng vì đưa qua đây trễ mấy ngày nên trở thành khó. Sau khi làm thủ thuật xong, Mẹ tôi được đưa về phòng hồi sức. Đang kỳ nghỉ hè nên tôi rảnh, tôi ở lại chăm sóc mẹ tôi cả ngày đêm, mấy em gái thay nhau ban ngày.

Nằm hồi sức 3 ngày mẹ tôi không khá lên chút nào, không ăn uống gì được, sốt cao và thỉnh thoảng mê man. Chỉ uống nước cam và nước cháo với ít muối đường cầm hơi. Thấy bà suy kiệt tôi trực tiếp gặp Thầy Kiểu cầu cứu.

Ông nói rằng, ngày mai ông xếp lịch phẩu thuật lần nữa, chưa biết kết quả ra sao chứ lần trước ông cũng làm kỹ lắm rồi. Hàm ý của ông là nếu lần này mà không thành công thì ông cũng bó tay...

Suốt đêm đó tôi ở lại bệnh viện không ngủ được, nhìn mẹ tôi nằm xuội lơ, lòng tôi quặn đau với ý nghĩ lần này mẹ tôi có thể bỏ gia đình tôi mà đi.

Trong thời gian mẹ tôi bị nạn, các đạo hữu trong Khuôn hội Phật giáo Phú Thạnh tổ chức tụng kinh Pháp hoa và lễ cầu an cho mẹ tôi hằng đêm (Ba tôi là Ông Lê Duy Dung, Chánh thư ký Khuôn hội Phú Thạnh).

Trong gia đình tôi, tôi cũng là huynh trưởng và các em tôi là đoàn sinh Gia đình Phật tử. Mọi người đều thành tâm niệm danh hiệu Đức Quan Thế Âm nguyện cầu hồng ân Bồ tát hộ trì cho Mẹ tôi tai qua nạn khỏi.

Cảm ứng gia trì của Bồ tát Quan Thế Âm, nước cam lồ chữa lành người câm

58577518_2222102457870532_6896157991930691584_n

Suốt đêm mê man nhưng tới gần sáng, mẹ tôi bỗng nhiên mở mắt, thấy tôi. Mẹ tôi hỏi nước uống, tôi vui mừng vắt cam cho bà uống.

Mẹ tôi dần tươi tỉnh lại và kể:

- Mẹ thấy một người đàn bà khuôn mặt phúc hậu mặc áo màu trắng đứng trên đầu giường đưa tay đặt lên trán Mẹ, giờ mẹ thấy trong người khỏe ra.

Tôi đưa tay áp trên trán thấy mẹ tôi không còn sốt nữa.

Đến giờ làm việc, hai nữ y tá đẩy xe băng-ca đến để đưa Mẹ tôi qua phòng mổ. Họ đã theo dõi hàng ngày và biết mẹ tôi sốt mê man nên định nhấc bổng mẹ tôi từ giường qua băng-ca.

Mẹ tôi nói với họ:

- Thôi tui khỏe rồi, để tui vịn rồi đi bộ cũng được.

Thế rồi Mẹ tôi vịn băng-ca đi đến phòng mổ như một người bình thường.

Sau phẩu thuật, mẹ tôi hết sốt. Nằm thêm 3 ngày theo dõi thấy sức khỏe mẹ tôi hồi phục, Bác sĩ Kiểu ký giấy cho mẹ tôi xuất viện và chúc mừng bà tai qua nạn khỏi.

Tính ra từ khi sảy thai, 2 ngày nằm nhà, 3 ngày ở nhà hộ sinh Kim Anh, và 1 tuần ở bịnh viện Trung Ương Huế, mẹ tôi đã trải qua gần 2 tuần cận kề cái chết.

Người đàn bà phúc hậu mặc áo trắng đứng trên đầu giường đặt tay trên trán mẹ tôi chắc hẳn là hiện thân của Bồ Tát Quan Thế Âm.

Năm 1965 và 1966, Mẹ tôi bị 2 lần sảy thai nữa. Sức khỏe của bà ngày càng yếu dần, thường hay có triệu chứng tê dại tay chân.

Tôi thường đi với mẹ tôi đến các nơi bà điều trị.

Tây y thì khám Bác sĩ Bách, Bác sĩ Hà. Đến bệnh viện Trung Ương Huế để chạy điện ( dùng điện kích thích dây thần kinh vận động).

Đông y thì đến Thầy Bông, Thầy Viên bốc thuốc. Châm cứu thì nhờ bác Huyên, con Ôn Phong khuôn trưởng Khuôn hội Phú Thạnh.

Dù đi nhiều nơi, chữa nhiều phương cách nhưng bênh tình không thuyên giảm.

Đến ngày 18/08/1967, mẹ tôi sinh út gái thì bệnh tê bại của mẹ tôi trở nặng. Cho đến gần Tết Mậu thân, thì mẹ tôi bại liệt toàn thân, tiêu tiểu tại chỗ, bà đau khắp cơ thể nên việc chăm sóc cực kỳ khó khăn.

Ngay việc xoay trở người mẹ tôi cũng không tự mình làm được mà phải có người trợ giúp. Tình cảnh Mẹ tôi thật là bi đát, không mong gì chữa trị cho lành bệnh...

Thế rồi, đến Tết Mậu thân (1968). Nhà tôi ở khu vực giao tranh, đạn bom vây quanh. Ba tôi và 2 anh em trai chúng tôi đào 2 cái hầm tránh bom đạn. Một cái ngoài nhà, dưới gốc cây đào (trong Nam gọi là mận). Một cái hầm trong nhà, lấy bao cát chất lên mấy tấm ngựa gõ.

Từ đêm mồng 1 Tết cho đến ngày Rằm tháng giêng, chúng tôi nằm ở nhà chịu đựng. Đến chiều ngày Rằm, thấy bom đạn quá ác liệt, tôi bàn với ba tôi di tản đến nơi an toàn hơn. Chúng tôi xếp đặt hành lý để sáng hôm sau mỗi người xách 2 giỏ đồ dùng cần thiết chạy tránh bom đạn.

Tối đó, tôi bảo em trai tôi đỡ bà lên lưng để tôi thử cõng đi. Bước đi đôi ba vòng trong nhà khô ráo thì cũng tạm được, nhưng ngoài trời mưa phùn, gió bấc lạnh lẽo, đường bị bom đạn cày xới bùn đất nhão nhẹt, mẹ tôi lại mập và nặng, tôi e rằng thế nào 2 mẹ con cũng bị té.

Trong lòng thấy lo lo nhưng biết làm sao hơn!

Tôi đích thân tôi dìu bà xuống dưới hầm trong nhà, trấn an bà nằm yên dưới đó, xong tôi tiếp tục sắp đặt hành lý cho ngày mai đi sớm.

Khoảng 5h sáng hôm sau ( ngày 16 tháng giêng năm Mậu Thân) tôi thức dậy, vô cùng ngạc nhiên thấy Mẹ tôi đã ngồi trên miệng hầm trú ẩn.

Tôi hỏi:

- Ai dìu Mẹ lên đây ?

Bà trả lời:

- Mẹ tự bò lên chứ có ai dìu mô! 

Bà kể tiếp:

- Hồi hôm Mẹ thấy Đức Bồ Tát Quan Thế Âm 3 lần...

Lần thứ nhất: Ngài ngồi trên tòa sen.

Lần thứ hai: Thấy Ngài ngồi trên kiệu như kiệu chùa mình rước Phật đản rứa.

Lần thứ ba: Mẹ thấy Ngài cỡi hạc bay lên Trời.

Lần nào Ngài cũng mỉm cười và lấy cành dương rảy nước Cam lồ xuống người mẹ. Mẹ chắp tay lạy với theo cho đến khi Ngài bay mất. Tỉnh dậy mẹ thấy trong người khỏe lắm nên tự bò lên đây.

Tôi cảm nhận sự linh ứng Quán Thế Âm đến với mẹ tôi y như lần trước, cả nhà tôi ai cũng vui mừng.

Tôi nói với Mẹ:

- Cám ơn Trời Phật! để con dìu mẹ đi thử được không?

Tôi và em trai tôi dìu hai bên. Mẹ tôi nằm bại xuội lâu ngày nên bước đi còn lóng cóng, khó khăn nhưng dù sao cũng dìu đi được, đỡ phải cõng.

Đặt Bà ngồi bên cạnh đống giỏ xách, Tôi nói:

- Rứa là tốt lắm rồi! Mẹ ngồi đây chờ một lát, con với ba con sắp dọn một chút rồi đi.

Hai cha con loay hoay sắp bộ lư đồng, một số đồ tuế nhuyễn vô 2 cái thúng, sửa soạn quang gíóng gánh đi. Quay qua phía Mẹ tôi ngồi, hai cha con phát hoảng.

Mẹ tôi và các em xách hành lý đi đâu mất. Tôi chạy vội ra đường nhìn dọc quốc lộ Thống nhất, không thấy bóng ai cả. Lòng tôi phân vân lo lắng vô cùng. Trời mưa phùn, lạnh cắt da, đường sá bùn đất lầy lội như thế này mẹ tôi đi cách nào đây?

Hai cha con đi xuống bến sông Bạch Yến trước nhà. May có chiếc ghe của ai neo ở bến, chúng tôi mượn đỡ rồi chống ghe qua sông. Đang giữa dòng, một chiếc máy bay, bay dọc sông thả xuống một quả bom. May mà bom nổ ở chỗ khá xa nên chúng tôi chỉ hoảng sợ chứ không bị thương.

Chúng tôi đi theo ngã Vạn xuân lên phía nhà thờ rồi lên cầu An Ninh Hạ. Người chạy loạn rất đông, trong số đó có Bác là O ruột của Ba tôi. Có người mách cho biết là mẹ tôi và các em đang ở tạm trong Đại chủng viện Công giáo Kim long.

Đây là khu vực rộng lớn, xây dựng từ thời Pháp thuộc, có nhiều tòa nhà lầu và nhà giảng rộng rãi và kiên cố. Gia đình tôi trải chiếu ngồi trên nền nhà giảng cách cửa chính vô ra khoảng 15m.

Mẹ tôi ngồi đó, thấy bà khỏe khoắn không có dấu hiệu gì của bệnh bại liệt.

Tôi lại hỏi:

- Răng Mẹ lên được đây?

Các em tôi tranh nhau kể đầy phấn khích:

- Ban đầu thì bọn em dìu mẹ đi, rồi một chặp sau, mẹ tự đi một mình. Khi lội qua chỗ nước cạn gần nhà Bác Phú thì một chiếc máy bay bỏ bom. Ai cũng hoảng, chạy cuống cuồng. Mẹ cũng chạy luôn. Rứa mới lạ chứ!.

Chắc là mẹ tôi vùng chạy khi máy bay bỏ bom lúc 2 cha con tôi qua sông.

Ngồi trong nhà giảng tường dày, mái ngói kiên cố như thế nhưng mẹ tôi có cảm giác bất an. Linh tính như có ai bảo với mẹ tôi là ở đây nguy hiểm, đi trú chỗ khác đi. Bà cứ nằng nặc đòi dời đi.

Hai cha con đi tìm chỗ ở nhà dòng phía trên gần chợ Kim long thì toàn bộ các phòng ở tầng trệt các tòa nhà kiên cố đều chật kín người, chỉ có chỗ nhà để xe mái lợp tôn gần đường lộ là còn trống. Xung quanh nhà xe không có vách, trên là một mái tôn rung lên bần bật mỗi lần có bom đạn dội.

Tối ngày 16 tháng giêng năm Mậu Thân, gia đình tôi trú tạm ở đó. Nửa đêm, một tiếng nổ lớn ở phía nhà dòng mà chúng tôi vừa rời đi.

Sáng hôm sau, nghe tin báo là nhà giảng bị trúng một quả cà-nông chơm trên nóc đúng vị trí gia đình tôi ngồi hôm trước.

Những mảnh đạn giết chết và làm bị thương nhiều người trong đó có hai gia đình bác Bá ở Cửa Hữu và bác Khả cách nhà tôi 5 căn nhà. Thật là đau đớn, xót xa...

Từ khi mẹ tôi bị bại liệt nằm một chỗ, được nước Cam lồ của Bồ tát Quán Thế Âm chữa trị lành bệnh từ ngày 16 tháng giêng năm Mậu Thân, cho đến ngày bà qua đời 29/03/2010 năm Canh Dần mẹ tôi chấm dứt bệnh bại liệt không tái lại một lần nào nữa".

Mẹ tôi là người hiền đức, nhân hậu, ai cũng thương. Khi bà lâm bệnh nặng, Bồ Tát Quan Thế Âm đã linh ứng chữa lành cho bà một cách kỳ diệu.

Những điều tôi viết bên trên đều là sự thật. Những ngày tháng và sự việc xảy ra trong những lần Mẹ tôi bị bệnh nặng liệt giường rồi chỉ qua một đêm, sau khi được Bồ Tát Quán Thế Âm phóng quang cứu độ, mọi bệnh tật của mẹ tôi dường như được chữa lành ngay lập tức.

Sự mầu nhiệm của linh ứng Quán Thế Âm là “không thể nghĩ bàn” và không thể đem những luận chứng y khoa để giài thích trường hợp lành bệnh kỳ diệu của mẹ tôi.

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Ý kiến của bạn

Người đàn ông 10 tháng đau đớn vì ung thư, mỉm cười ra đi sau hơn 1 giờ hộ niệm

Phật giáo và người trẻ 16:45 25/11/2024

Khi vừa hộ niệm được chừng mấy chục phút, chú Thu bỗng nhiên giơ hai ngón tay lên và nói với mọi người rằng mình sẽ ra đi vào lúc 2h chiều. Tiếp tục hộ niệm tới khoảng 2h kém 15p thì chú ấy tắt thở ra đi một cách rất nhẹ nhàng.

Sự oán hận của vong hồn thai nhi

Phật giáo và người trẻ 20:00 19/11/2024

Theo đạo Phật thì ngay từ khi bắt đầu thụ thai, ý thức, thần thức đã xâm nhập vào bào thai. Bào thai đã là một mầm sống, là một sinh linh cần được nâng niu, bảo vệ.

Đi chùa sám hối?

Phật giáo và người trẻ 08:45 15/11/2024

Mưa, Long ngồi trên chiếc võng trước cửa nhà, mắt nhìn ra cổng. Chiều nay, Long có hẹn với bạn gái, hai người sẽ đi chùa sám hối. Đó là thói quen mà mỗi tháng hai lần Long cùng với bạn gái đến chùa Vạn Đức.

Quỹ Vicaris gieo hạt hiểu thương đến 2 học sinh ở Gò Quao

Phật giáo và người trẻ 12:05 10/11/2024

Quỹ Bảo trợ giáo dục Vicaris vừa bảo trợ 2 học sinh ở huyện Gò Quao, Kiên Giang - Đại đức Thích Tuệ Đạt, Ủy viên Ban Văn hóa Phật giáo TP.HCM, chủ nhiệm Quỹ thông tin với Phatgiao.org.vn.

Xem thêm