Có một điều duy nhất xứng đáng để chúng ta sợ hãi?
Người đời thường sợ biết bao điều. Sợ nghèo khổ, sợ bệnh tật, sợ mất mát, sợ cô đơn, sợ tuổi già, sợ cái chết. Nhưng có một điều duy nhất xứng đáng để chúng ta thực sự sợ hãi, đó là vô minh. Vì vô minh chính là cội nguồn của mọi nỗi sợ khác.
Một người không hiểu biết sẽ hoang mang giữa cuộc đời, giống như kẻ đi trong đêm tối mà không có ngọn đèn soi đường. Khi không thấy rõ bản chất của sự vật, ta dễ dàng phóng chiếu những bóng ma của chính mình lên thế giới. Một tiếng động nhỏ giữa đêm cũng có thể làm ta khiếp sợ, một cơn gió thoảng cũng khiến ta tưởng tượng ra những điềm gở. Nhưng thực ra, tất cả chỉ là trò chơi của tâm trí, cái tâm bị che mờ bởi vô minh.
Người ta thường sợ cái chết, nhưng nếu nhìn thấu sự vô thường ta sẽ biết rằng cái chết chỉ là một sự chuyển tiếp, giống như hoàng hôn lùi về phía Tây để nhường chỗ cho bình minh ở một nơi khác. Một người sợ mất mát, nhưng nếu hiểu rằng mọi thứ trên đời đều là duyên hợp và duyên tan, thì mất mát cũng chỉ là một giai đoạn tất yếu của dòng chảy vạn vật.
Vô minh là gì? Người có kiến thức cao rộng có còn vô minh không?

Tâm ta đau khổ vì chấp ngã, vì không thấy rõ bản chất của chính mình. Khi ta nghĩ rằng ta là thân xác này, là danh vọng này, là những gì ta sở hữu, ta sẽ sợ hãi khi chúng đổi thay hoặc mất đi. Nhưng nếu ta nhận ra rằng bản thể mình vượt ngoài những thứ đó, thì còn gì có thể khiến ta bất an?
Vô minh chính là bóng tối trói buộc con người trong đau khổ, trong luân hồi bất tận. Chúng ta có thể mất cả đời để chạy trốn nỗi sợ, nhưng nếu không phá vỡ vô minh, ta sẽ chỉ đi lòng vòng trong ngục tù do chính mình tạo ra. Mỗi lần ta giận dữ, ta đang chịu sự điều khiển của vô minh. Mỗi khi ta tham lam, ta đang để vô minh lôi kéo. Mỗi lần ta bị cuốn vào một vòng lặp khổ đau mà không nhận ra mình đang lặp lại những sai lầm cũ, chính vô minh đã che mắt ta.
Nhưng điều đáng mừng là vô minh không phải là một thực thể vĩnh hằng. Nó chỉ tồn tại khi ánh sáng chưa xuất hiện. Như bóng tối tan biến khi bình minh lên, vô minh cũng mất đi khi trí tuệ bừng sáng. Mà trí tuệ chính là sự thấy biết chân thật ngay trong giây phút này. Chỉ cần ta ngừng chạy theo ảo tưởng, chỉ cần ta lặng lẽ quan sát chính mình với một cái nhìn trong sáng, ta đã bước một bước ra khỏi bóng tối.
Hãy để trí tuệ soi rọi con đường ta đi, để không còn gì khiến ta phải run sợ nữa. Vì khi ánh sáng đã đến, bóng tối không còn chỗ trú ngụ. Và khi không còn vô minh, mọi nỗi sợ khác đều trở nên vô nghĩa.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Quở trách hay xúc phạm chư Tăng mang nghiệp rất nặng!
Phật giáo thường thứcViệc quở trách hay xúc phạm chư Tăng - theo lời dạy của ngài Luang Pu Mun - không chỉ là hành vi bất thiện trong đời sống thường nhật, mà còn là một loại nghiệp rất nặng, có thể đưa người tạo nghiệp vào những cảnh giới đau khổ sau khi chết.
Tu là trở về nguồn cội, quá trình biến đổi tâm thức và tư duy
Phật giáo thường thứcTu không phải chỉ là việc đơn thuần lên chùa, ăn chay, và tụng kinh niệm Phật; cũng không chỉ là việc tìm đến những nơi hẻo lánh, xa rời thế tục.
Vì sao niệm Phật mà tâm chẳng được quy nhất?
Phật giáo thường thứcNiệm Phật điều cần yếu là thường xuyên đặt mình vào trường hợp sắp chết, sắp đọa địa ngục thời không khẩn thiết cũng tự khẩn thiết. Dùng tâm sợ khổ để niệm Phật, ấy là “xuất khổ diệu pháp đệ nhất” cũng là “tùy duyên tiêu nghiệp diệu pháp đệ nhất”. Tâm niệm Phật sở dĩ chẳng qui nhất là do lỗi của tâm đối với sự sanh tử chẳng tha thiết.
Xem thêm















