Chúng sinh vì vô minh mà khổ đau, vì chấp ngã mà trầm luân
Có bao giờ ta tự hỏi, vì sao đời người nhiều khổ đau đến thế? Vì sao những luân hồi trầm luân không dứt, mà bóng tối vẫn phủ trùm lên tâm thức?

Chúng sinh khổ bởi vô minh. Vô minh là lớp sương dày đặc che khuất ánh sáng trí tuệ. Trong cõi vô minh, ta tưởng rằng những gì mắt thấy, tai nghe, tay chạm là chân thật. Ta bám víu vào những điều hữu hạn, tưởng là thường hằng. Nhưng đời là vô thường, thân là giả tạm và vạn vật như dòng nước chảy, không phút giây nào dừng lại.
Thế nhưng, vì không thấy được lẽ ấy ta ôm chặt những ảo tưởng như một đứa trẻ ôm lấy giấc mộng ban trưa. Ta nghĩ rằng mình có thể sở hữu, có thể giữ gìn, có thể kiểm soát. Ta vẽ ra cái “tôi” và tự đồng hóa mình với thân xác, danh vọng, tài sản, địa vị. Rồi khi dòng đời cuốn đi, những gì ta nắm giữ dần rời xa, lòng ta đau đớn, dằn vặt, giãy giụa trong biển khổ.
Chúng sinh trầm luân vì chấp ngã. Cái “ngã” ấy không thật có, nhưng ta lại dệt quanh nó bao lớp vỏ bọc: “tôi đúng” ,“tôi giỏi”, “tôi là trung tâm của thế giới.” Khi ai đó tổn thương ta, ta giận hờn. Khi ai đó không công nhận ta, ta đau khổ. Khi ai đó chống đối ta, ta bùng lên ngọn lửa sân si. Cái “tôi” ấy cứ thế mà lớn dần, như một quả bóng căng phồng chỉ chực nổ tung.
Nhưng thử nhìn lại xem, có phải chính cái “tôi” ấy đã làm ta đau khổ? Nếu không còn chấp trước, không còn phân biệt, nếu biết buông xả thì liệu ta còn đau như thế không?
Trong biển đời, có người giàu sang nhưng lòng chẳng an, có kẻ bần hàn nhưng tâm thanh thản. Đó không phải do hoàn cảnh, mà do cách nhìn. Người hiểu đạo, dù giữa bể khổ vẫn thấy an nhiên, bởi họ đã thấy được chân lý: vạn vật vốn như huyễn, đến rồi đi, chẳng có gì là “ta,” cũng chẳng có gì là “của ta.”
Muốn thoát khổ, phải quay vào trong mà soi rọi chính mình. Khi ta thôi trách móc, thôi bám chấp, thôi nuôi dưỡng những tham cầu vô tận, ta sẽ thấy lòng nhẹ như mây bay, an nhiên như dòng suối chảy. Khi ta buông bỏ cái “tôi” cũng là lúc ta bước ra khỏi lồng giam của khổ đau.
Chúng sinh vì vô minh mà khổ đau, vì chấp ngã mà trầm luân. Nhưng ngay trong khổ đau ấy cũng đã có hạt giống của giải thoát. Khi ánh sáng trí tuệ soi rọi, bóng tối vô minh tan biến. Khi buông được cái “ngã,” ta liền chạm vào tự do. Và khi ấy, ta mới thực sự thấy rõ con đường đi đến an lạc chân thật.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Quở trách hay xúc phạm chư Tăng mang nghiệp rất nặng!
Phật giáo thường thứcViệc quở trách hay xúc phạm chư Tăng - theo lời dạy của ngài Luang Pu Mun - không chỉ là hành vi bất thiện trong đời sống thường nhật, mà còn là một loại nghiệp rất nặng, có thể đưa người tạo nghiệp vào những cảnh giới đau khổ sau khi chết.
Tu là trở về nguồn cội, quá trình biến đổi tâm thức và tư duy
Phật giáo thường thứcTu không phải chỉ là việc đơn thuần lên chùa, ăn chay, và tụng kinh niệm Phật; cũng không chỉ là việc tìm đến những nơi hẻo lánh, xa rời thế tục.
Vì sao niệm Phật mà tâm chẳng được quy nhất?
Phật giáo thường thứcNiệm Phật điều cần yếu là thường xuyên đặt mình vào trường hợp sắp chết, sắp đọa địa ngục thời không khẩn thiết cũng tự khẩn thiết. Dùng tâm sợ khổ để niệm Phật, ấy là “xuất khổ diệu pháp đệ nhất” cũng là “tùy duyên tiêu nghiệp diệu pháp đệ nhất”. Tâm niệm Phật sở dĩ chẳng qui nhất là do lỗi của tâm đối với sự sanh tử chẳng tha thiết.
Xem thêm















