"Hổng ai thương con thì má thương..."

“Má ơi, nếu lỡ sau này con không lập gia đình, con ở vậy tại hổng ai thương con với con cũng hông biết thương ai, thì sao giờ má?”.

Má đang bắc nồi nước, cái vá trên tay khuấy từng vòng như khuấy vô trong lòng. Hơi nước bốc lên mờ mịt, che lấp gương mặt má, làm con hông đoán được má đang cười hay buồn. Má hổng quay lại, hổng trả lời liền, chỉ đứng lặng thinh, như thể câu hỏi của con vừa chìm nghỉm xuống đáy một cái hố sâu hoắc, mà tiếng vọng cũng không lên nổi.

“Thì sao là sao? Hổng ai thương con thì má thương. Thương tới chừng nào con thôi buồn thì thôi”. Má nói tỉnh rụi, giọng như ngọn gió bấc cuối tháng 10 lùa qua cái bếp, nhẹ hều nhưng cũng đủ làm lòng con se lại.

Con cười gượng, như để khỏa lấp cái trống rỗng vừa mới dâng lên. “Mà má, thương nhau đâu phải giống vậy. Con nói thiệt, con thấy mình kỳ lắm, cứ như trái bầu khô, lắc hoài chẳng có chút nước nào trong bụng. Thương ai được, chắc chỉ là chuyện người ta nói trong mấy cuốn sách”.

Má tắt bếp, quay lại nhìn con, ánh mắt má hiền như dòng nước trên ruộng, trong vắt mà soi thấy hết mọi ngóc ngách của con người con. Má không liền đáp, mà đi tới ngồi xuống cạnh con, tay đặt lên vai con một cái nhẹ như cái gió buổi chiều tà mấy ngày giáp Tết.

Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Ảnh minh họa

“Con à, thương ai đâu phải chuyện lúc nào cũng rần rần, cũng đầy ắp. Có khi thương chỉ là nhìn người ta từ xa, không nói gì, nhưng lòng mình thì luôn chừa một góc trống cho người ta ngồi xuống. Má nghĩ vậy đó”.

Con cứ nghĩ thương là phải to lớn, phải đầy đặn, phải rõ ràng, hóa ra, nó cũng có thể là cái gì mỏng manh, lặng thầm, như hạt bụi rơi lên vai mà mình chẳng hề hay.

“Má có bao giờ thương mà không nói hông?” - Con hỏi, mắt nhìn má chờ đợi như một đứa con nít lần đầu biết thắc mắc.

Má cười nhẹ, ánh mắt má nhìn về đâu đó xa lắm.

“Má thương ba con suốt mấy chục năm nay, nhưng hồi nào giờ có nói được câu nào đâu. Má hông biết nói sao, mà có nói chắc ba con cũng hổng hiểu. Vậy mà thương vẫn đầy, vẫn đủ, đâu có cần gì hơn con....”.

Hóa ra, thương đâu phải lúc nào cũng rạch ròi, cũng đợi được đáp lại mới thành hình. Có những cái thương như rễ cây, cắm sâu dưới lòng đất, tối tăm mà bền bỉ. Nó không cần ánh sáng, cũng hổng cần ai biết tới, nhưng vẫn âm thầm gầy dựng một thân cây sừng sững giữa đời mông quạnh.

Cái thương đó không khoe khoang, không lên mình, mà mỗi khi gió quật bão về, người ta mới hay nó mạnh mẽ dường nào. Thương á hả - có khi là cái âm ỉ, lặng lẽ đến mức người trong cuộc cũng không nhận ra, nhưng thiếu nó, cả một đời hóa ra chẳng còn rễ bám để đứng vững.

Cái thương của má, của ba, là cái thương âm ỉ, lặng lẽ mà dai dẳng. Còn cái thương của con, có lẽ là cái gì đó vẫn đang chờ mọc rễ, chờ một ngày nào đó biết cách chừa chỗ, biết cách mở lòng mà đón một người nào khác vào.

Hơi nước bốc lên, thơm mùi gạo mới. Má nói: “Lúc nào cũng phải để nắp hở một chút, cháo chín mà không bị trào”.

Chắc thương cũng vậy, phải để lòng mình hở ra một chút, đừng đóng kín, để người khác có cơ hội bước vô...

Má dừng tay, hơi nước ấm quấn lấy giọng nói mềm như mấy sợi khói bay lên:

“Không có gia đình, thì tự mình làm cái nhà, làm chỗ che mưa che nắng cho chính mình. Còn cái chuyện thương ai hay ai thương, thiệt ra má nghĩ, nó không phải thứ mình kiếm được, mà là cái tự nó tới, lúc nào thấy cần. Má chỉ mong, con hay em thương mình trước cái, thương sao cho đủ đầy, rồi để nếu có ai tới, con cũng còn dư một chút lòng mà nhận”.

Má ngó nghiêng cái nồi, giọng nhỏ mà chắc:

“Không có gia đình, thì tự mình làm nhà. Nhà đâu phải lúc nào cũng là vợ chồng con cái. Nhà là cái chỗ mình thấy ấm, thấy an, thấy thương. Con mốt lớn thích thì gom bạn bè, người thân, mấy thứ con thương mến, tự cất lên một mái nhà cho mình. Chuyện trọng nhất, má thấy là con phải biết thương con trước. Biết thương mình, rồi tự nhiên người khác mới thương con được”.

Thương, thiệt ra đâu phải chuyện ai cũng làm được...


CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Ý kiến của bạn

"Hổng ai thương con thì má thương..."

Phật pháp và cuộc sống 11:03 25/12/2024

“Má ơi, nếu lỡ sau này con không lập gia đình, con ở vậy tại hổng ai thương con với con cũng hông biết thương ai, thì sao giờ má?”.

Vị thầy trẻ nói về trải nghiệm “đến để mà thấy” của sinh viên Văn Lang

Phật pháp và cuộc sống 23:29 24/12/2024

Sáng 19/12, bầu không khí trong lớp học Tình Thương tại làng bè hồ Trị An (Đồng Nai) trở nên sôi động và đầy ắp tiếng nói cười hơn mọi ngày.

Giáo sư góp 1 tỷ tiền hưu trí cho đồng bào bị thiên tai được tuyên dương

Phật pháp và cuộc sống 11:59 24/12/2024

Một trong những nhân vật nổi bật được tuyên dương tại sự kiện "Những tấm gương thầm lặng mà cao cả" là GS.TS Lê Ngọc Thạch, người đã trao sổ tiết kiệm trị giá 1 tỉ đồng để ủng hộ đồng bào miền Bắc chịu ảnh hưởng của bão lũ.

Tình huynh đệ trong thiền môn như giọt nước trong veo

Phật pháp và cuộc sống 10:14 24/12/2024

Tình huynh đệ trong thiền môn là một kho báu quý giá, nơi mỗi cá nhân tìm thấy sự nâng đỡ và tình thương yêu không điều kiện.

Xem thêm