Khi ngồi xuống thật yên

Khi ngồi xuống thật yên  1
Ảnh minh họa. 

Mình mới thấy rõ ràng một điều: tâm không vận hành theo ý muốn của mình. Nó không hỏi mình có sẵn sàng hay không, nó không xin phép trước khi đưa lên một cảm giác khó chịu, một ký ức cũ xộc vào, một luồng bất an xoáy xoáy ngay giữa ngực.

Tất cả những thứ ấy xuất hiện như thời tiết, có gấp gáp cũng không thay đổi được, có trốn cũng không thoát được.

Nhưng khi mình nhìn kỹ, thật kỹ, đến mức không còn cố để “hiểu”, chỉ để thấy, thì hiện ra một điều rất lặng: bản thân cảm giác không hề nặng nề như mình nghĩ. Chỉ có cái “tôi” bám víu vào nó mới làm nó nặng nề.

Cảm giác đau trong bụng chỉ là cảm giác co thắt. Nhưng câu chuyện “tại sao cơn đau lại đến?”, “làm sao cho nó tan nhanh?”, “mình phải vượt qua nó như thế nào?” ..., chính những câu ấy mới làm cho mình u tối nặng nề.

Và, khi bỏ hết những câu hỏi đó, chỉ còn lại cảm giác nguyên sơ: âm ấm, căng nhẹ, rung rung, hoặc nhói đau một chút. Khi nhìn đúng mức, mọi cảm giác đều giản dị đến lạ. Nó không còn là hình thù con quái vật nữa. Nó chỉ là một chuyển động của thân, được chiếu sáng lên bởi sự quan sát của tâm.

Còn tâm thì sao?

Tâm giống như một căn phòng với hàng trăm cánh cửa. Mỗi cửa mở ra một ý nghĩ. Không cửa nào sai, cũng không cửa nào cần đóng lại. Nếu đứng ngay lối đi, mình sẽ bị những cánh cửa đập vào mặt. Nhưng nếu đứng lùi lại một bước, tất cả chỉ là cảnh tượng: cửa mở, cửa đóng. Ý nghĩ dâng lên, ý nghĩ tan đi. Không có ý nghĩa nào quy định giá trị của mình, trừ khi mình tự nhận lấy nó.

Có lúc bất an dâng cao tới mức tưởng như ngập hết bên trong. Nhưng nếu nhìn lâu hơn, thật lâu, sẽ thấy bất an chỉ là một gợn sóng. Mặt hồ sâu bên dưới chưa từng động. Bất an không muốn hại mình; nó chỉ đang cố nói rằng có cái gì đó đang chuyển dịch. Và mình không cần phải làm gì với nó. Chỉ cần để nó hiện ra, nhìn thẳng vào nó, và để nó trôi qua mà không kẹt vào.

Rồi sẽ đến lúc mình thấy một điều sâu hơn nữa: Ngay cả cái ý muốn “để nó trôi qua” cũng chỉ là một dạng mong cầu.

Mong cầu ấy cũng có thể được thấy như bao hiện tượng khác.

Và khi ý niệm đó được thấy ra, nó tự như nó là.

Khi mong cầu lắng xuống, mọi thứ trở về thanh tịnh theo cách của chính nó, không cần thay đổi gì.

Lúc này, người ta không còn hỏi “làm sao thoát khỏi điều này?” nữa.

Vì khi nhìn đến tận cùng, chẳng có gì đang chặn đường cả.

Chỉ có những đợt sóng tới rồi lui.

Còn cái đang thấy các đợt sóng ấy, nó rộng đến mức không thứ gì có thể làm đầy, cũng không thứ gì có thể làm tan vỡ.

Mình không trở nên giỏi hơn hay sâu hơn.

Mình chỉ trở nên thật hơn.

Một sự thật rất yên mà không cần cố yên, rất sáng mà không cần cố sáng.

Chỉ đơn giản là: những gì đến, đến; những gì đi, đi; còn mình thì thấy tất cả mà không bị cuốn vào bất kỳ thứ gì.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Man mác lời ru

Phật pháp và cuộc sống 09:36 25/11/2025

Từ bao đời nay, người phụ nữ Việt Nam khi được làm mẹ đều biết ru con. Thông thường những lời ru là những bài dân ca theo thể thức “lục bát” được diễn theo lối hát-kể nhẹ nhàng về âm điệu nhưng sâu sắc về nội dung.

Còi tàu xao xuyến, chuông chùa tĩnh tâm

Phật pháp và cuộc sống 09:30 25/11/2025

Nhà tôi có một khoảng sân thượng rộng và mát, sáng sớm nào tôi cũng lên đó tập thể dục và hít thở không khí trong lành. Xong, tôi hay ngắm nhìn ra xa phía sông nước bến Tân Cảng và Nhà Bè, nơi tàu bè hay lui tới.

Cha mẹ tạo phước giúp con cháu được tai qua nạn khỏi

Phật pháp và cuộc sống 09:26 25/11/2025

Tôi – Vân Hạc – có một học sinh ngụ tại Bắc bộ, kể là do cô gặp nhiều chuyện kì diệu nên dần dần tin sâu nhân quả. Cô nói cha mẹ mình rất tin Phật, thường ăn chay tịnh, nghiêm trì ngũ giới, siêng năng lễ bái, hay lấy danh nghĩa anh trai cô để làm phúc, bố thí hay đóng góp cho các hoạt động xây cầu, sửa đường. Mấy năm trước anh trai cô vào quân ngũ, khi về phép thường kể những chuyện đã xảy ra.

Xem thêm