Khi tu sĩ phạm giới dâm dục, tội nặng ra sao?
Đức Phật dạy, giới luật là nền tảng sinh mệnh của đời sống xuất gia.
Đối với Tỳ-kheo, giới dâm dục không chỉ là một điều răn đạo đức thông thường, mà là giới căn bản, mang tính quyết định đối với tư cách và phạm hạnh của người tu. Vì vậy, khi một Tỳ-kheo phạm giới dâm dục, hậu quả không nhẹ, và cách nhìn của Phật giáo đối với vấn đề này cũng rất rõ ràng, minh bạch, không mập mờ.
Theo Luật tạng, đối với Tỳ-kheo và Tỳ-kheo-ni, hành vi quan hệ tình dục với bất kỳ đối tượng nào - dù là người khác giới, đồng giới, người hay phi nhân - đều phạm vào Ba-la-di (Pārājika), tức là giới trọng, giới đoạn đầu.
Ba-la-di có nghĩa là “bại hoại”, “thất bại hoàn toàn”, giống như người bị chặt đầu, không thể sống lại trong Tăng đoàn. Khi đã phạm Ba-la-di, người ấy lập tức mất tư cách Tỳ-kheo, không còn là người xuất gia đúng nghĩa, dù hình thức bên ngoài vẫn còn khoác áo tu.

Điều quan trọng cần hiểu là: giới này không có ngoại lệ, không có “lỡ một lần”, không có “sám hối rồi tiếp tục làm Tỳ-kheo”. Phật chế giới này rất dứt khoát để bảo vệ sự thanh tịnh của Tăng đoàn và giữ cho con đường giải thoát không bị lẫn lộn với đời sống dục lạc thế gian. Chính vì vậy, giới dâm dục được xếp là giới đầu tiên trong bốn Ba-la-di, trước cả trộm cắp, giết người hay nói dối về chứng ngộ.
Về mặt nhân quả, dâm dục là gốc rễ trói buộc chúng sinh trong sinh tử luân hồi. Người xuất gia chọn con đường đoạn dục, ly dục để đi ngược dòng ái nhiễm, hướng đến giải thoát. Khi một Tỳ-kheo phạm giới dâm dục, điều đó cho thấy lý tưởng xuất gia đã bị đánh mất ở tầng sâu, tâm vẫn còn nặng ái dục, chưa đủ năng lực chế ngự và chuyển hóa bản năng. Hành vi ấy không chỉ làm tổn hại tự thân mà còn gây mất niềm tin nơi Phật tử, làm hoen ố hình ảnh Tăng bảo - một trong ba ngôi Tam bảo mà xã hội nương tựa.
Tuy nhiên, Phật giáo không nhìn vấn đề này bằng thái độ kết án hay trả thù. Luật Phật nghiêm minh nhưng không tàn nhẫn. Khi một Tỳ-kheo phạm Ba-la-di, điều cần làm là thành thật nhận lỗi, xả giới, hoàn tục, sống đúng thân phận người cư sĩ. Nếu người ấy còn thiện căn, biết hổ thẹn, biết dừng lại, thì vẫn có thể tu tập với tư cách cư sĩ, giữ năm giới, làm lành, tạo phước, chuyển hóa dần nghiệp cũ. Con đường giải thoát không đóng lại hoàn toàn, nhưng con đường Tỳ-kheo thì đã khép.
Điều nguy hiểm hơn việc phạm giới là che giấu, biện minh, hoặc tiếp tục sống trong hình thức tu sĩ khi đã mất giới thể. Sự dối trá này tạo nghiệp rất nặng, không chỉ là nghiệp dâm mà còn là nghiệp vọng ngữ, lừa dối Tăng đoàn và chúng sinh. Trong kinh luật, Đức Phật nhiều lần nhấn mạnh: thà hoàn tục trong chánh niệm còn hơn khoác áo tu mà sống trái phạm hạnh.
Ở chiều ngược lại, đối với những Tỳ-kheo đang giữ giới thanh tịnh nhưng gặp khó khăn trong việc đối trị dục vọng, Phật dạy phải luôn sống trong chánh niệm, hộ trì căn môn, tiết chế tiếp xúc, nương tựa Tăng đoàn, và tu tập thiền định một cách nghiêm túc. Dục không phải chỉ đoạn bằng ý chí, mà cần trí tuệ, cần môi trường, cần sự tỉnh thức từng ngày.
Tóm lại, Tỳ-kheo mà phạm giới dâm dục thì mất giới Tỳ-kheo, không thể tiếp tục đời sống xuất gia. Đây là nguyên tắc bất di bất dịch của Luật Phật. Nhưng cánh cửa quay về với đời sống thiện lành, trung thực, đúng vị trí của mình thì vẫn còn. Phật pháp nghiêm khắc để bảo vệ con đường giải thoát, nhưng cũng đầy từ bi để nâng đỡ những ai biết dừng lại, biết sửa mình và đi tiếp bằng con đường phù hợp hơn.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Khi tu sĩ phạm giới dâm dục, tội nặng ra sao?
Phật giáo thường thứcĐức Phật dạy, giới luật là nền tảng sinh mệnh của đời sống xuất gia.
Năm tháng không đợi đừng hẹn ngày mai
Phật giáo thường thứcTrên con đường tu hành, việc niệm Phật là một việc vừa cần thiết, vừa cấp bách. Hễ gặp dịp tu là tu liền, gặp dịp niệm được là niệm ngay, chớ nên chần chờ để cho thời gian luống trôi qua một cách vô ích.
Người niệm Phật chính là Phật
Phật giáo thường thứcRất nhiều người cho rằng pháp môn niệm Phật không rõ ràng. Có người thiếu niềm tin dù họ có niệm thì cũng niệm qua loa, không mấy tha thiết. Tham thiền cũng chính là niệm Phật, niệm Phật cũng chính là tham thiền. Người hiểu tham thiền mới là người hiểu niệm Phật, người hiểu niệm Phật mới là người tham thiền.
Phỉ báng Phật và giáo pháp tội nặng ra sao?
Phật giáo thường thứcPhỉ báng Phật và giáo pháp được xem là một trong những nghiệp bất thiện rất nặng, không phải vì xúc phạm một đấng siêu nhiên, mà vì hành vi ấy trực tiếp hủy hoại nguồn sáng dẫn đường cho con người thoát khổ.
Xem thêm














