Mỗi chúng ta đến trần gian như là những người lữ khách, đến rồi sẽ đi
Chỉ có buông xuống hết những lo lắng não phiền thì ta mới có thể rong chơi một cách vô tư, thoải mái ở quán trọ trần gian này. Chỉ như thế ta mới có thể trở thành người lữ khách hạnh phúc.
Chỉ cần trọn vẹn nhận biết hình hài của ta, lắng nghe cơ thể của ta thông qua những thông điệp mà cơ thể luôn gởi đến ta. Ta sẽ nhận ra rất nhiều bài học quan trọng trong cuộc đời.
Ta nhận ra rằng cơ thể ta tuy nói là của ta, nhưng luôn có sự vận hành riêng của chính nó mà ta không thể can thiệp vào được, điều ta có thể làm là chấp nhận và hài hoà với cơ thể.
Cơ thể ta mỗi ngày đi trên hành trình lão hoá dần, ta không muốn điều này và nói “cơ thể, bạn không được phép già đi” nhưng cơ thể nào có nghe. Và nó cứ tiếp tục già nua theo tháng năm.
Trái gió chở trời cơ thể ta đau nhức và ta nói “bạn cơ thể không được đau nữa” nhưng nó vẫn cứ đau đấy thôi.
Chúng ta đều là khách trọ trần gian
Ảnh minh họa.
Rồi một lúc nào đó cơ thể ta sẽ đi đến chỗ hoại, hơi thở đi ra và không đi vào nữa thì lúc đó ta cũng đành phải nói lời chia tay dù ta và cơ thể của ta đã đồng hành cùng nhau suốt cả kiếp người.
Nhận ra những điều trên không phải để ta buồn hay sợ hãi mà là để ta thức tỉnh. Ta thức tỉnh điều gì?
Ta thức tỉnh rằng mỗi chúng ta đến trần gian như là những người lữ khách, ta đến rồi sẽ đi. Ngay cả cơ thể này còn không phải là ta, là của ta thì những thứ ngoài cơ thể này lại càng không. Vậy thì hà cớ gì ta phải quá bận lòng trước những hơn thua, được mất của thế gian. Nhận ra được điều này ta sẽ bắt đầu hiểu được đạo và có sự chuyển hóa rồi đó.
Trọn vẹn nhận biết cơ thể, ta sẽ thức tỉnh về sự mong manh chóng vánh của kiếp người, và vì thế ta dễ dàng buông xuống những não phiền. Ta dễ dàng thứ tha cho bản thân và cho cuộc đời.
Chỉ có buông xuống hết những lo lắng não phiền thì ta mới có thể rong chơi một cách vô tư, thoải mái ở quán trọ trần gian này. Chỉ như thế ta mới có thể trở thành người lữ khách hạnh phúc.
Trần gian là quán trọ
Ta là người lữ khách
Tạm nương nơi hình hài
Rong chơi đây và đó
Sống giữa không và có
Trăm năm một thoáng qua
Rồi một ngày không xa
Hình hài mộng, buông bỏ
Hình hài là cát bụi
Cát bụi vốn vô thường
Mong manh như làn sương
Vừa thấy liền biến mất
Kiếp phù vân như sương
Như điện chớp, bóng nước
Chẳng gì nắm bắt được
Duy chỉ có yêu thương
Chỉ con người chân thật
Có đó từ xưa nay
Bây giờ vẫn ở đây
Bình an như vị Phật.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Một cái liếc mắt khiến người ta đau đã là bất thiện!
Sống an vuiThiện, đôi khi, không phải là những hành động lớn lao hay những nghĩa cử được tán dương.
Mỗi ngày mình chết dần vì điều gì?
Sống an vuiBước tới mỗi ngày là bước lùi sinh mệnh, đừng đợi đến bước cuối cùng, mới thấy mình đã hoang phí cả trăm năm.
5 loại rau củ mùa đông tốt cho sức khoẻ
Sống an vuiNghiên cứu cho thấy, betalain và nitrat trong củ cải đường có thể giúp giảm nguy cơ mắc bệnh tim...
Hãy cứ rủ nhau "đánh bóng" để cuộc đời bớt khổ
Sống an vuiỞ đời, có những người thật lạ! Thấy người khác làm việc thiện họ không những không vui mà còn buông ra những lời dèm pha, mai mỉa. Nếu là một người đời thì thái độ này còn có thể châm chước được, nhưng đây là người tu, là Phật tử mà có thái độ như thế thì thật khó mà chấp nhận.
Xem thêm














