Nhìn lại chính mình
Có những lúc, khi nghe ai đó nói điều gì, tôi bỗng nhận ra: hình như mình đã từng tin như thế, đã từng khổ như thế.
Một cái biết khẽ khởi lên, nhẹ như sự nhớ lại - không phải phản bác, không phải kiêu mạn, cũng chẳng trọn vẹn từ bi, nhưng nó có mặt. Và tôi nghĩ: “Nếu họ thấy ra điều này, chắc họ sẽ bớt khổ”.
Tôi không cho rằng mong người khác bớt khổ là điều sai. Nhưng điều khiến tôi dừng lại chính là chuyển động rất tinh vi phía sau ý nghĩ ấy - một đường ranh mờ giữa lòng thương và sự thủ ngã. Khi quan sát kỹ, tôi không còn nhìn người kia nữa, mà quay lại nhìn chính mình: người đang cho rằng người khác “không thấy”.

Tôi tự hỏi: họ đang sống trong điều gì? Có phải họ cố chấp, hay đơn giản những niềm tin, nỗi sợ, những tổn thương chất chồng trong tâm thức khiến họ chưa thể buông? Trong cái mà tôi gọi là “vô minh” ấy, có khi là cả một quá khứ dài mà tôi chưa từng sống qua. Một dòng tham ái điều khiển họ phản ứng - không phải chống lại sự thật, mà để bảo vệ một vùng an toàn của bản ngã.
Đã nhiều lần, tôi nói với tất cả chân thành nhưng nhận lại là sự phản bác, thậm chí công kích. Sau này, tôi tự hỏi: tôi nói vì lòng từ thật sự, hay vì muốn được công nhận rằng mình đã giúp ai đó? Và khi tôi im lặng, có phải tôi bỏ rơi họ không?
Dần dần, tôi hiểu ra: có một loại từ bi không can thiệp. Từ bi không nhất thiết là lời khuyên; đôi khi chỉ là sự hiện diện không phán xét. Đức Phật cũng dạy: lời nói nào không hướng đến ly tham, đoạn diệt thì không nên nói. Vậy người trước mặt tôi có thật sự mong cầu giải thoát không? Nếu chưa, có khi lời nói ấy chỉ là viên sỏi ném xuống mặt hồ đầy lo âu.
Tôi tin vào nhân quả. Ai cũng đang sống đúng với căn cơ và nghiệp lực của mình. Khi duyên chín, họ sẽ tự thấy; khi chưa, thì dù bậc giác ngộ đứng trước mặt cũng vô ích. Tôi từng tỉnh không phải vì ai giảng, mà vì đã đủ khổ, đủ va đập, đủ tuyệt vọng để không còn gì để bám.
Và rồi tôi thấy: mình không cần sửa ai, không cần cứu ai, không cần nói điều đúng khi tâm chưa đủ rỗng. Ánh sáng của sự thật không cần ai tô vẽ; nó tự hiện. Ai đủ duyên thì quay lại, ai chưa thì cứ đi trong bóng tối của họ - như Pháp vận hành.
Còn tôi, người tưởng rằng đang “thấy”, vẫn đang học cách buông nhu cầu muốn người khác phải thấy theo mình.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tu không phải để trốn đời, mà để có năng lượng thực sự quay về giúp đời
Phật pháp và cuộc sốngNếu ta là người tỉnh thức, ta phải là chiếc cầu. Không phải chiếc cầu của lý thuyết hay của sự phán xét, mà là chiếc cầu của sự hiện diện, của năng lượng bình yên, của ánh nhìn biết lắng nghe, của trọn vẹn nhận biết.
Khi đủ đạo lực, ta không bị cuốn vào cơn xoáy cảm xúc của người khác
Phật pháp và cuộc sốngNgũ dục không chỉ là những ham muốn của thân, mà còn là những sợi dây vô hình đang siết chặt lấy tâm, càng yêu thương mà không có trí tuệ, ta càng dễ bị lôi cuốn vào trong khổ đau cùng họ.
Nếu còn một ngày để sống
Phật pháp và cuộc sốngTrên con đường dài vô định của đời người, sẽ có đôi lúc chúng ta nhìn lại những chặng đường đã qua để rồi bất giác nhận ra những khoảng lặng trong tâm thức. Tựa như cánh chim mỏi mệt giữa dòng, điều giá trị nhất còn sót lại có lẽ là sự hối tiếc vô ngần bởi thời gian ngắn ngủi còn lại liệu có đủ để ta sống tốt, để hồi ức, để gắn nối nhịp yêu thương khi tất cả vẫn chưa quá muộn màng.
Ôm Bụt vào lòng
Phật pháp và cuộc sốngCó những ngày đời chao đảo, tôi chợt nhận ra mình không cần thêm lời khuyên, cũng không cần một câu trả lời đúng - sai. Tôi chỉ cần được ôm. Nhưng không phải cái ôm của hình tướng, mà là cái ôm của sự hiểu và thương. Và trong những khoảnh khắc ấy, tôi học cách ôm Bụt vào lòng.
Xem thêm














