Nhớ nơi ‘khỉ ho cò gáy’ một thời

Quê hương ơi! Có còn không những ngày thơ ấu để tôi được nhớ về những tháng ngày tuổi thơ? Mảnh đất màu nâu của quê hương tôi đã quá thân quen với những con người sinh ra và lớn lên ở nơi đây! Những hạt gạo, củ sắn, củ khoai tự trồng, con gà, con cá tự nuôi... và những phiên chợ quê chỉ là những thứ nông phẩm quê nhà.

Ngày ấy những người thị thành thường gọi quê tôi là nơi “khỉ ho cò gáy” bởi quá tĩnh mịch. Lúc đó, đường quê chỉ toàn người đi bộ, thỉnh thoảng mới có chiếc xe đạp, nên mỗi lần xe tải hay xe công nông ở nơi khác về là tất cả trẻ con bọn tôi chạy đi xem. Có đứa còn bám sau đuôi công nông cong chân đánh đu mặc kệ sự nguy hiểm. Rồi những lần mấy chị em tôi tập đi xe đạp, chiếc xe đạp cũ của bố từ thời bao cấp còn có cả biển số. Khi ấy, dù xe dãn phanh nhưng chị em tôi vẫn lườn người vào giữa khung xe, quẹo sang một bên để đạp xe qua những đoạn đường đất có nhiều rơm phơi lấp trên ổ gà, đá cuội…

Nhớ nơi ‘khỉ ho cò gáy’ một thời 1
Ảnh minh hoạ.

Ngày tôi lên 7 tuổi đã cưới vợ nhưng đó chỉ là trò chơi trẻ con đám cưới giả, chú rể phải kéo cô dâu bằng mo cau, đám tiệc được chúng bạn chuẩn bị đồ ăn toàn là khế chua, chuối chát... Và những ngày tháng quê chưa có điện lưới, cả làng có những gia đình khá giả mới sắm được chiếc tivi đen trắng chạy bằng điện ắc quy. Thứ bảy là ngày tôi luôn mong ngóng vì ngày cuối tuần tôi được bố mẹ miễn học buổi tối, cho phép đi theo chúng bạn sang xóm bên xem nhờ tivi. Cảm giác thật là thích.

Trở lại việc học hành, từ nhà tôi đến trường cũng xa mấy cây số, phương tiện đi lại duy nhất của tôi là đôi chân cuốc bộ cùng đôi dép tổ ong. Trường lớp lúc đó cũng đơn sơ lắm, được lợp bằng lá cọ, tường đắp bằng đất trộn rơm khô. Đã vậy, nó còn bị "hành" bởi chúng tôi – những đứa trẻ nghịch ngợm. Chúng tôi hết tích chữ lên mặt bàn rồi lại đục thủng tường chui từ lớp này sang lớp khác... Những đứa trẻ như tôi ở quê ngoài việc đến trường học nửa buổi, còn nửa buổi phải phụ giúp việc gia đình, lớn thì làm việc đồng áng, nương rẫy, bé thì đi chăn trâu, tôi bé nhất trong nhà nên ngày nào cũng được đi chăn trâu và cùng những đứa chăn trâu khác bày ra các trò vui. Hết mót sắn nướng ăn cùng nhau, chúng tôi lại rủ nhau chơi đánh đáo, thả diều...

Nếu có ai ghé qua làng Chương, Phú Thọ quê tôi thì sẽ thấy được sự bình yên của một miền quê. Tình người nghĩa xóm là những miếng trầu, bát nước trà xanh hay điếu thuốc lào... chỉ những đơn giản, mộc mạc đó thôi cũng quá đủ ấm áp yêu thương! Nó khiến những con người xa quê như tôi luôn thấy nhớ về quê hương, nhớ về một miền thương nhớ...

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Đừng hẹn đến già mới tu!

Phật pháp và cuộc sống 18:39 23/11/2025

Người xưa có thói quen, khi một người thân đau nặng, sắp tắt hơi thở cuối cùng thì đến sát bên tai thì thầm: “Phut-tho… Phut-tho… Phut-tho…” (niệm Phật).

Tăng Ni sinh Học viện PGVN tại Hà Nội hiến máu, ủng hộ lũ lụt

Phật pháp và cuộc sống 14:51 23/11/2025

Sáng 23/11, tại Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội (Sóc Sơn), hơn 500 Tăng Ni sinh đã hoan hỷ tham gia Ngày hội “Hiến máu cứu người - Hành Bồ-tát đạo” và đăng ký hiến mô, tạng nhân đạo năm 2025.

Thương bà con mình lắm...

Phật pháp và cuộc sống 14:32 23/11/2025

Mấy ngày nay miền Trung với Tây Nguyên oằn mình trong lũ, nước lên nhanh và thiệt hại thì không biết nên nói làm sao cho hết…

Người dân ở xã Hòa Thịnh kể chuyện leo lên bàn thờ Phật tránh lũ

Phật pháp và cuộc sống 13:21 23/11/2025

Khi lũ dâng cao ở Hòa Thịnh (Đắk Lắk), hàng trăm người dân kéo vào chùa Long Quang trú ẩn. Nước ngập hơn 1 mét trong chánh điện, có phụ nữ mang thai bám trụ suốt đêm chờ cứu hộ.

Xem thêm