Như lục bình trôi

Ngoại* kéo tay tui, chỉ về phía người đàn bà có bộ dạng lam lũ nắng gió nhứt trên con phà nầy, đang cầm cái bịch ni lông đen đứng tần ngần ở gần chiếc xe chờ đoàn từ thiện của mình.

Bà ta như thể đang định mời ai cái gì đó, nửa lại như thôi. Ngoại đưa cái bì lì xì, nói tui đưa kheo khéo cho bà đó nhen. Tui hiểu, vì xung quanh nhiều người bán vé số, bán hàng rong… đang mời mọc khách trên phà. Tui kín đáo dúi bì lì xì đã cuộn nhỏ lại đưa người đàn bà ấy và nói nhanh: ngoại con nói gửi chút lộc lì xì cho dì.

Vậy thôi, mà sao bà ấy biết người cho lì xì, lát sau bà tìm tới bắt chuyện với ngoại để cảm ơn mà không giấu được sự xúc động. Kiểu xúc động của người đang mệt mỏi bán rong mời mọc mà không ai mua, bỗng dưng có người quan tâm cho chút tiền mà không đòi hỏi, mình không phải năn nỉ bán mua chi.

Rồi bà ấy nhứt định tặng ngoại hũ cà na ngào đường bà tự làm, trả tiền cách gì cũng không nhận. Bà cứ một hai nói bà chị lấy thêm hũ muối ớt em mới mần sáng nay, chấm cà na ăn ngon lắm. Tui buột miệng hỏi 1 hũ vầy dì bán nhiêu á? Năm chục á cậu. Rồi sáng giờ dì bán hết hay sao còn hai hũ hen. Đâu có, sáng giờ có bán được cho ai đâu. Ngày tui chỉ mong bán được 2 hũ vầy đủ tiền mua gạo thôi cậu ơi. Mà sao gói kín trong bọc ni lông đen vầy sao người ta biết mà mua hở dì? Thì người ta hổng cho bán hàng trên phà, tui lén đó!

Bà chị đây với cậu ở đâu qua đây, trên thành phố hả, tui cũng từng đi Sài Gòn đó, mần mướn đủ thứ, sống bám theo mấy con lộ quanh xa cảng miền Tây đó cậu, có khi tui vô tận Sài Gòn luôn. Người ta nói ai lên trên thành phố đi mần ăn kiểu gì cũng sống được, nhưng chắc nói người trẻ, chớ tui già rồi, bịnh tùm lum nên mần hoài đói hoài, chịu không nổi, ngược dzìa quê lợi. Mình già, sống nay ốm mai, bán vé số không theo kịp với người ta, bán được ít lắm, với đại lý người ta cũng ép mình nữa. Thôi thì giờ xoay xở mần cái gì được thì mần, lay lắt mà vẫn sống thôi cậu à.

Tui định hỏi tuổi bà, bất giác lại thôi. Vì biết, như rất nhiều người đàn bà lam lũ cực từ nhỏ mà mình từng gặp, hỏi han sức khỏe và số tuổi hiện có của họ chỉ để làm mình thêm bùi ngùi hoàn cảnh của họ mà thôi.

Như lục bình trôi 1
Ảnh và ghi chép ở phà An Hòa, trong hành trình thiện nguyện Chợ Mới, An Giang, tháng 9/2025

Phà cập bến, xe chầm chậm qua cầu phà lên bờ, tui ngoái theo mấy bận vẫn thấy người đàn bà vẫn ngồi yên trên cục sắc tròn dùng để neo bàn phà, như bất động, như ngó mong ai, như nhìn đâu đó vô định.

Tui thầm tạm biệt người đàn bà xa lạ, như đã từng gặp và tự mình thầm tạm biệt không biết bao mảnh đời đã tình cờ gặp thoáng chốc trên những chuyến phà ngược xuôi trên sông nước Cửu Long. Những cuộc gặp gỡ không bao giờ có lời hẹn gặp lại. Nhưng cũng đủ làm trộng trộng thêm một chút cho vốn sống của kẻ lúc nào cũng nhớ cái câu dạy xưa của ông bà mà đổi đi một chữ: đi một ngày đàng, học một sàng thương!

Tự nhiên tui nhớ một người bạn xưa. Có lần theo bạn về miệt thứ, đứng bên thành phà, dòm ra con sông đang đục ngầu phù sa, nó nói mà như lầm bầm một mình: xứ tao, nhiều người sống cứ như lục bình á mầy. Rồi tự nhiên nó buột miệng ca cái câu thắt ruột nhứt của ông Vũ Đức Sao Biển: Về phương Nam ngắm sông ngậm ngùi, thương những đời như lục bình trôi!

____

* Ngoại: cách gọi thân tình mà tui và mọi người gọi một thành viên trong nhóm từ thiện, cao tuổi nhất nhóm, đã U80

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài

Phật pháp và cuộc sống 10:00 20/11/2025

Khi trái tim chưa đủ đầy, nó sẽ yêu bằng mong muốn được lấp đầy. Khi trái tim chưa đủ tỉnh sáng, nó sẽ yêu bằng nỗi sợ và hờn ghen. Và ta không biết rằng đó chính là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên nặng nề: ta đang đặt vào người khác một nhiệm vụ không ai có thể làm thay ta đó là nhiệm vụ làm cho chính ta hạnh phúc.

Tuỳ bút: Thiền định

Phật pháp và cuộc sống 09:35 20/11/2025

Trong một lần trò chuyện về những chương trình trên màn ảnh truyền hình, một anh bạn thân bày tỏ với tôi, là có một chương trình anh rất thích, nhưng anh lại dị ứng với người dẫn chương trình nên không bao giờ anh xem. Anh nói với tôi anh ghét cái vẻ cao ngạo, trịch thượng của “cái thằng cha” dẫn chương trình đến nỗi anh không muốn mở cái kênh đó ra, chứ không phải đợi mở ra thấy cái mặt đáng ghét mới tắt máy, dù trong lòng anh rất thích chương trình đó. Cái ghét nó lấn át cả cái yêu, làm cho anh có chút khó chịu, không biết làm sao mà giải quyết. Và cho đến bây giờ, điều đó vẫn còn làm cho anh không được thoải mái chút nào.

Đại đức Thích Khải Tuấn tán thán Hoa hậu Hương Giang

Phật pháp và cuộc sống 16:48 19/11/2025

Chiều 19/11, phần thi Trang phục dân tộc - National Costume của Miss Universe 2025 đã thu hút sự theo dõi của hàng triệu khán giả toàn cầu.

Thiên thu vừa chợp mắt

Phật pháp và cuộc sống 16:30 19/11/2025

Mọi chấp đều rời rã/ Như sương tan ngọn đồi/ Một niệm buông trọn vẹn/ Trời hiện giữa lòng người...

Xem thêm