Phút lâm chung của mẹ

Năm ngoái vợ chồng tôi có dịp cùng về thăm quê. Hôm đến giã biệt, mẹ đã tẩn mẩn dặn dò: “Hôm nay hai con cùng ra thăm mạ như rứa là mạ mừng lắm. Vào trong đó khi nghe mạ có chuyện chi thì cả hai con cùng ra với mạ nghe”. Tôi hỏi đùa: “Có chuyện chi là chuyện chi?”.

Mẹ đưa tay lên che miệng mà nói nhỏ: “Là chết đó”. Tôi cười và đùa tiếp: “Gần trăm tuổi rồi, chết thì nói chết chớ sợ gì mà nói nhỏ”. Mẹ vừa cười, vừa đưa tay đánh nhẹ vào đầu tôi: “Cha cái thằng ngang đầu cứng cổ, đi mô rồi cũng còn cái tật đó”. Thế rồi cái ngày ấy đã đến...

Hay tin mẹ yếu, vợ chồng tôi thu xếp hành trang lên đường với hy vọng mong manh sẽ gặp được mẹ trước lúc người vĩnh viễn ra đi. Đến nhà, tôi chạy ngay đến bên giường mẹ - Mẹ chỉ còn một nắm xương bọc da. Xót xa thấy người nằm bất động, tôi cúi sát xuống nhìn vào đôi mắt mẹ nhắm nghiền, khẽ lay người mẹ và nói trong nỗi nghẹn ngào: “Mẹ ơi mẹ! Con về đây, mẹ nè”. Tuyệt nhiên không có dấu hiệu phản hồi. Nhìn những giọt nước chậm chạp rơi trong ống dịch truyền như một cố gắng muộn màng, vô vọng, tôi thở dài, lặng lẽ nắm lấy bàn tay khô héo của mẹ…

Phút lâm chung của mẹ  1

“Đã năm ngày rồi, mẹ vẫn như vậy đó chú ạ. Mẹ liệt nửa thân người. Còn nước còn tát, anh chị em đã cố gắng đưa mẹ đi nhiều nơi chạy chữa. Bác sĩ bảo mẹ đã đến tuần thời, gần trăm tuổi rồi còn gì nữa chú”, anh cả nói trong nước mắt. Ba ngày đêm liền vợ chồng tôi thay nhau hầu bên mẹ. Đến ngày thứ tư, tình hình sức khoẻ mẹ dần xấu đi; bón từng muỗng nước cho mẹ thấm giọng mà mẹ cũng không nuốt được nữa; dịch truyền lúc chảy, lúc tắt. Chúng tôi quyết định rút kim truyền dịch. Mạng sống của mẹ chỉ còn đếm được từng giờ. Bỗng vợ tôi kiếm đâu ra cái máy tụng kinh điện tử đặt vào tai mẹ. Những âm thanh ‘Nam-mô A Di Đà Phật’ phát ra từ chiếc máy niệm Phật nghe sao mà sâu lắng, thanh thoát lạ thường. Chị Ba tôi hớn hở: “Mợ hay quá, vậy mà mấy ngày nay không ai để ý đến; để mẹ nghe kinh, Phật sẽ độ cho mẹ ra đi thanh thản”. Kì diệu thay, chỉ nửa giờ sau, nước da mẹ trở nên sáng lại, đôi mắt đã có dấu hiệu hồi sinh. Bỗng nhiên mẹ nhấc nhẹ bàn tay phải đẩy cái máy sát vào tai, cùng lúc ấy, mấy ngón tay mẹ dường như cũng đánh nhịp theo tiếng mõ. Tôi mừng quá, vội la lên: ‘Mẹ tỉnh rồi”. Cả nhà xúm lại, tôi cúi sát xuống mặt mẹ mà gọi: “Mẹ ơi, vợ chồng con ra thăm mẹ đây nè”. Mẹ vẫn nằm bất động, hơi thở đều đều như đang ngủ. Bỗng nhiên tay mẹ buông thõng xuống chiếu. Anh em chúng tôi đã đông đủ bên mẹ. Người cố giương đôi mắt đã cạn mòn sinh lực nhìn chúng tôi lần cuối, buông tiếng thở dài rồi lặng lẽ ra đi. Có những đôi mắt ráo hoảnh, có những cặp mắt đỏ hoe, và cũng có những giòng lệ tuôn trào xuống má; nhưng tuyệt đối không có tiếng khóc tiếng kể. Chúng tôi đã làm theo lời mẹ dặn lúc sinh tiền. Tất cả chúng tôi đều chắp tay kính cẩn niệm “Nam mô Tiếp dẫn Đạo sư A Di Đà Phật”.

Kinh Báo Ân có một câu khiến tôi vô cùng xúc động: “Mẹ già trăm tuổi khóc con tám mươi”. Anh em chúng tôi lại được diễm phúc – Con sắp tám mươi lại còn được khóc mẹ già trăm tuổi. Điều khiến tâm hồn chúng tôi an ổn nhất là mẹ đã thanh thản ra đi trong lời kinh cầu nguyện sự tiếp độ của Đức Phật A Di Đà.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài

Phật pháp và cuộc sống 10:00 20/11/2025

Khi trái tim chưa đủ đầy, nó sẽ yêu bằng mong muốn được lấp đầy. Khi trái tim chưa đủ tỉnh sáng, nó sẽ yêu bằng nỗi sợ và hờn ghen. Và ta không biết rằng đó chính là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên nặng nề: ta đang đặt vào người khác một nhiệm vụ không ai có thể làm thay ta đó là nhiệm vụ làm cho chính ta hạnh phúc.

Tuỳ bút: Thiền định

Phật pháp và cuộc sống 09:35 20/11/2025

Trong một lần trò chuyện về những chương trình trên màn ảnh truyền hình, một anh bạn thân bày tỏ với tôi, là có một chương trình anh rất thích, nhưng anh lại dị ứng với người dẫn chương trình nên không bao giờ anh xem. Anh nói với tôi anh ghét cái vẻ cao ngạo, trịch thượng của “cái thằng cha” dẫn chương trình đến nỗi anh không muốn mở cái kênh đó ra, chứ không phải đợi mở ra thấy cái mặt đáng ghét mới tắt máy, dù trong lòng anh rất thích chương trình đó. Cái ghét nó lấn át cả cái yêu, làm cho anh có chút khó chịu, không biết làm sao mà giải quyết. Và cho đến bây giờ, điều đó vẫn còn làm cho anh không được thoải mái chút nào.

Đại đức Thích Khải Tuấn tán thán Hoa hậu Hương Giang

Phật pháp và cuộc sống 16:48 19/11/2025

Chiều 19/11, phần thi Trang phục dân tộc - National Costume của Miss Universe 2025 đã thu hút sự theo dõi của hàng triệu khán giả toàn cầu.

Thiên thu vừa chợp mắt

Phật pháp và cuộc sống 16:30 19/11/2025

Mọi chấp đều rời rã/ Như sương tan ngọn đồi/ Một niệm buông trọn vẹn/ Trời hiện giữa lòng người...

Xem thêm