Thế nào là sống tỉnh giác?
Người đời do có tập khí mê lầm từ vô lượng kiếp tới giờ, cho nên sống, rồi làm việc, tạo tác toàn theo nghiệp vô minh. Bị nghiệp dẫn, chi phối nên sống mà không có tự chủ. Đó là sống mất mình. Mà vô minh là cái gì?
Vô minh là mê lầm, chấp ngã, không phải ta mà chấp là ta, từ chỗ đó tạo bao nhiêu nghiệp, dẫn đi vào trong sanh tử luân hồi.
Trong kinh Viên Giác Phật định nghĩa thật rõ ràng.
Vô minh là: Thứ nhất: Chấp thân tứ đại là mình.
Thứ hai: Chấp tâm duyên theo bóng dáng sáu trần, cho đó là mình, là ta.
Không phải mình mà chấp lầm là mình, đó là vô minh, mê lầm.
Trong đây có ai không chấp cái đó?
Sự thật ai sinh ra trong thế gian này đều mang cái vô minh đó hết, hoặc ít hoặc nhiều, vì nếu không có vô minh chấp ngã thì không vào trong cõi này.
Vào trong đây là vì mình có tình chấp ngã.
Do tình chấp ngã cho nên sống với cái hư dối, quên mất mình.
Quý vị ngồi đây, tay đang nhặt rau chẳng hạn, hoặc đang ngồi nghe pháp, tâm có ở đây không?
Ngồi trên ghế đây nhưng có lúc tâm chạy ra ngoài đường, hoặc là chạy về nhà.
Ngồi đây, mà tâm ở chỗ khác, như vậy rõ ràng là mình sống thân ở một nơi, tâm ở một nơi, sống không có hồn, gọi là sống như chết.
Giống hệt như người nằm mơ, thân đang ở trên giường, đầu ở trên gối, mà lúc đó thấy mình đi chơi đủ thứ chỗ.
Thời Phật có câu chuyện, Tăng Hộ cháu đang đứng quạt cho Thầy mình là Tăng Hộ chú.
Tăng Hộ cháu được cúng dường hai xấp vải, định đem cúng Thầy, cũng là chú của mình, nhưng Thầy không nhận.
Ông cảm thấy buồn, nghĩ rằng chú mình không thương mình, không có tình chú cháu nữa.
Vậy thì mình bán hai xấp vải cho rồi, để kiếm ít tiền cưới vợ, sắm xe. Sau đó sanh con, sẽ bồng đến để lễ ông chú.
Trên đường đi ông nói với vợ:
- Đưa con anh bồng giúp cho.
Người vợ không chịu, hai người giằng qua giằng lại, đứa nhỏ rớt xuống đường, ông tức quá bảo:
- Mụ này không nên thân gì hết.
Định gõ đầu vợ một cái, lại trúng đầu Thầy.
Lúc đó, vì có tha tâm thông nên ông chú biết hết:
- Chú gõ không trúng đầu vợ, mà trúng đầu ta rồi.
Như vậy là sao?
Tăng Hộ cháu tuy đứng quạt hầu Thầy mà đang sống ở đâu đâu! Như vậy gọi là sống cũng như chết, có thân mà không có hồn, sống mất mình.
Giờ mình học thiền, là học sống trở về thực tại, sống tỉnh giác trở lại, thân ở đâu, thì tâm phải ở chỗ đó, đó là sống thiền.
Mà phải thực hành chứ không nói suông.
Ví dụ quý vị cầm ly nước uống, thì phải cầm thế nào, phải uống như thế nào cho có ý nghĩa.
Cầm ly nước là phải tỉnh, biết rõ ràng mình đang cầm ly nước, hớp vào biết rõ ràng mình đang hớp nước, nghĩa là mình phải có mặt ngay ly nước đó.
Ngồi đây nghe pháp cũng vậy, biết rõ mình đang ngồi đây.
Đang nghe pháp đây, là mình phải có mặt ngay chỗ này.
Phải tập sống trở về thực tại như vậy, tức là có mặt chính mình ngay lúc này, thì mới gọi là thực sống.
Nếu khi đang lặt rau mà tâm nghĩ chuyện khác, nghĩ chuyện đi chợ chẳng hạn, phải đặt câu hỏi lại, đang lặt rau đây còn ai đi chợ đó?
Liền tỉnh trở lại, quay về ngay cái thực tại đang lặt rau, đó là mình thắp sáng thực tại, là mình đang sống thiền.
Cũng vậy, mình đang nói chuyện vui vẻ, chợt có câu nói nào chạm tự ái, trong bụng hơi nổi bực lên, mình phải biết và tỉnh ngay, cái gì tự ái, vì sao lại bất thường như vậy?
Mình đặt câu hỏi lại để sống trở về với thực tại.
Sự thật cuối cùng chỉ vì một cái tôi thôi, mà nó che mờ ánh sáng thực tại, làm khuất lấp nguồn tâm của mình.
Mà cái tôi đó là cái tôi hư dối, từ vô minh mà chấp.
Cho nên mình phải tỉnh trở lại, sống trở về thực tại.
Hoặc khi mình có một nỗi buồn thì phải nhớ kỹ, thân này là do đất, nước, gió, lửa hòa hợp.
Vậy trong bốn chất đó, cái gì buồn?
Đất là vô tri đâu biết buồn.
Nước cũng vô tri, đâu có biết buồn !
Gió, lửa cũng vậy.
Đất nước gió lửa là cái vô tri, không biết buồn, vậy thì chỉ còn cái ta buồn!
Mà cái gì là ta?
Đó chỉ là một khái niệm tưởng tượng thôi, tưởng tượng trong này có một cái ta, rồi lời nói kia đụng tới cái ta này, nên tự ái, tự ái rồi buồn.
Nhưng bây giờ xét kỹ lại, đem cái ta đó ra xem, thì đem không được.
Cho nên phải xét kỹ để cởi mở nó và sống trở lại với ánh sáng tỉnh giác.
Đó gọi là sống thiền.
Còn không, là bị nghiệp dẫn sống trong vô minh, sống mất mình, quên mất thực tại.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Trước khi tụng Kinh, trì chú, nên đọc nghi thức như thế nào?
Kiến thức 09:15 04/12/2024Thực ra mỗi tông môn, thậm chí mỗi chùa sẽ có cách thức khác nhau, nên Nghi thức sau chỉ mang tính tham khảo. Đạo hữu nào thấy phù hợp có thể áp dụng, xong bạn cần hiểu đây không phải quy định bắt buộc, thậm chí không có nghi thức khai Kinh chú thì vẫn cứ trì tụng không vấn đề gì.
Vật phẩm cúng dường Phật, Bồ tát có ý nghĩa gì?
Kiến thức 08:30 04/12/2024Vật phẩm cúng dường như hoa, trái cây, nước trong, nhang đèn,.. Phật và Bồ tát không đòi hỏi chúng ta điều đó. Vậy ý nghĩa chân chính ở chỗ nào?
Học Phật hạnh phúc
Kiến thức 11:00 03/12/2024Sống biết rèn luyện tu tập theo lời Phật sẽ từng bước phát triển những phẩm chất đạo đức trí tuệ tốt đẹp, nâng cao chất lượng cuộc sống với những giá trị ý nghĩa tích cực. Biết chọn sống lương thiện tích cực và học Phật chính là cách lựa chọn của người trí để sống không uổng một kiếp người.
Mẫu hình người vợ lý tưởng theo quan niệm Phật giáo
Kiến thức 14:34 02/12/2024Trải qua hơn 2500 năm kể từ khi Phật giáo xuất hiện ở thế gian, biết bao chúng sinh đã nhận thức được mê lầm, thoát khỏi khổ đau nhờ thực hành theo những lời Phật dạy.
Xem thêm