Thỉnh chuyển pháp luân
Trong mười đại hạnh nguyện của Bồ-tát Phổ Hiền, hạnh thứ sáu là “Thỉnh chuyển pháp luân”.
Pháp luân ở đây chính là bánh xe chánh pháp - biểu trưng cho sự vận hành, lưu chuyển không ngừng của giáo pháp Như Lai trong thế gian.
“Thỉnh” có nghĩa là khẩn cầu, mời gọi, nhưng không phải theo nghĩa một lời nói suông mà là cả một tâm nguyện sâu xa, tha thiết mong muốn chư Phật, chư Bồ-tát và các bậc thiện tri thức không ngừng hoằng dương chánh pháp, giúp chúng sinh được nghe, được học, được hành theo.

Tại sao lại cần phải thỉnh?
Bởi vì giáo pháp tuy thường hằng, nhưng nếu không có người tuyên dương thì chúng sinh khó mà tiếp cận. Như ánh sáng mặt trời vốn chiếu khắp, nhưng nếu ta mãi ở trong hang tối, sẽ chẳng bao giờ thấy được bình minh.
Bồ-tát Phổ Hiền nhắc nhở ta rằng, một người học Phật không chỉ lo phần giải thoát cho riêng mình mà còn có trách nhiệm khuyến thỉnh để pháp âm mãi được vang vọng. Đó là biểu hiện của tâm từ bi rộng lớn, muốn gieo duyên cho người chưa từng biết đến Phật pháp có cơ hội tiếp cận, và cũng là cách hộ trì Tam bảo thiết thực.
Ngày nay, “thỉnh chuyển pháp luân” không chỉ giới hạn trong việc cung thỉnh chư Tăng thuyết pháp tại đạo tràng, mà còn có thể hiện hữu qua nhiều hình thức hiện đại: tổ chức pháp thoại online, in ấn, phát hành sách kinh, thực hiện các kênh truyền thông Phật giáo…
Mỗi Phật tử, dù không có khả năng trực tiếp giảng pháp, đều có thể đóng góp vào công việc thỉnh pháp bằng cách tạo điều kiện, trợ duyên để chánh pháp được lan truyền. Đơn giản như việc chia sẻ một bài pháp thoại lợi ích lên mạng xã hội, hay khuyến khích bạn bè đến chùa nghe pháp, cũng chính là thực hành hạnh nguyện này.
Quan trọng hơn, thỉnh pháp không phải chỉ là mong người khác giảng, mà còn là tự thỉnh chính mình “chuyển pháp luân” trong đời sống. Mỗi ngày, ta hãy để chánh pháp vận hành trong tâm, dùng giới - định - tuệ để điều chỉnh suy nghĩ, lời nói, hành động. Như vậy, ta cũng đang làm bánh xe pháp chuyển động, không phải trên pháp tòa uy nghi, mà ngay trong từng bước chân, từng công việc hằng ngày.
Bồ-tát Phổ Hiền đã khẳng định: nếu pháp luân dừng lại, thì chúng sinh mãi trôi lăn trong khổ đau vô minh. Bởi vậy, thỉnh chuyển pháp luân không chỉ là một hạnh nguyện cao quý, mà còn là mạch sống bảo hộ cho đạo pháp trường tồn.
Với người Phật tử tại gia, giữ tâm thành khẩn thỉnh pháp, ủng hộ đạo tràng, và nhất là sống theo pháp, chính là hiện thực hóa lời nguyện ấy.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Quở trách hay xúc phạm chư Tăng mang nghiệp rất nặng!
Phật giáo thường thứcViệc quở trách hay xúc phạm chư Tăng - theo lời dạy của ngài Luang Pu Mun - không chỉ là hành vi bất thiện trong đời sống thường nhật, mà còn là một loại nghiệp rất nặng, có thể đưa người tạo nghiệp vào những cảnh giới đau khổ sau khi chết.
Tu là trở về nguồn cội, quá trình biến đổi tâm thức và tư duy
Phật giáo thường thứcTu không phải chỉ là việc đơn thuần lên chùa, ăn chay, và tụng kinh niệm Phật; cũng không chỉ là việc tìm đến những nơi hẻo lánh, xa rời thế tục.
Vì sao niệm Phật mà tâm chẳng được quy nhất?
Phật giáo thường thứcNiệm Phật điều cần yếu là thường xuyên đặt mình vào trường hợp sắp chết, sắp đọa địa ngục thời không khẩn thiết cũng tự khẩn thiết. Dùng tâm sợ khổ để niệm Phật, ấy là “xuất khổ diệu pháp đệ nhất” cũng là “tùy duyên tiêu nghiệp diệu pháp đệ nhất”. Tâm niệm Phật sở dĩ chẳng qui nhất là do lỗi của tâm đối với sự sanh tử chẳng tha thiết.
Xem thêm















