Thư gửi bố ngày Vu Lan
Bố kính yêu của con. Con chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ viết thư cho bố như thế này. Ở thời đại của tụi con, người ta có thể nhắn tin, gọi video mỗi ngày chỉ bằng một chiếc điện thoại nhỏ xíu. Dù ở cách nhau nửa vòng trái đất, chỉ cần bấm một nút là đã thấy nhau. Nhưng hôm nay, con lại muốn ngồi xuống và viết cho bố một cách chậm rãi và sâu lắng hơn.
Con xa nhà đã gần mười năm, khoảng cách giữa con và gia đình mình là 10.000 cây số. Tuy xa xôi là vậy nhưng con không bao giờ quên gọi về nhà ít nhất một lần một tuần để được nghe câu nói: “Cả nhà vẫn khỏe” của bố mẹ. Mỗi lần gọi về nhà, mẹ luôn là người dành thời gian cho con nhiều nhất, vì chia sẻ giữa những người phụ nữ bao giờ cũng dễ dàng. Bố thì ít nói hơn, thỉnh thoảng chỉ hỏi “ Con dạo này thế nào? Công việc vẫn tốt chứ?” Vậy thôi, nhưng chỉ cần nghe giọng bố là con thấy đủ ấm lòng rồi.

Hôm nay nhân ngày lễ Vu Lan, con quán tưởng bố đang ngồi trước mặt con, hai bố con mình cùng thưởngthức ly trà thơm, và ngồi hàn huyên về những câu chuyện đã cũ.
Con vẫn còn nhớ lời mẹ kể: Trước khi sinh con ra nhà mình còn khó khăn, bố mẹ phải làm vài ba công việc một lúc để đủ tiền ăn. Lúc ấy anh con còn nhỏ bố mẹ gửi anh bên nhà ông ngoại để có người trông. Bố ngày ngày cố gắng với một mục tiêu duy nhất: Nhất định năm 37 tuổi bố sẽ xây nhà mới cho mấy mẹ con đỡ khổ. Và rồi, từng bước từng bước, bố làm được điều đó. Khi con tròn một tuổi, cả nhà dọn vào ngôi nhà hai tầng khang trang, bố mẹ rưng rưng xúc động.
Từ nhỏ con đã được cưng chiều hết mực. Nhà chất đầy bao tải sữa bột Liên Xô. Bố còn mua cả máy ảnh phim để chụp lại từng khoảnh khắc của con, từ lúc mới lọt lòng cho đến ngày đi học. Những bức hình ấy giờ là cả một kho báu tuổi thơ. Con vẫn nhớ cả những que kem mát lạnh bố mua về mỗi chiều. Dù có những hôm con ốm, bị viêm họng, theo thói quen bố vẫn mua,, tới nỗi bố bị mẹ mắng nhiều lần vì sự vụng về ấy. Sau này con mới hiểu, hồi nhỏ, bố chưa từng được ăn một cây kem trọn vẹn, nên giờ chỉ muốn cho con tất cả những điều bố từng thiếu. Hồi tiểu học, ngày nào bố cũng là người đưa con đến trường. Lớp bắt đầu lúc 7 giờ 30 phút , nhưng thường 6 giờ 30 phút bố đã chở con tới vì còn phải ra cửa hàng sớm. Bố nói phải ra sớm một chút để bày hàng và quét dọn. Con học từ bố sự chăm chỉ và đúng giờ.
Người ta thường nói “con gái là bình rượu mơ của bố” quả không sai. Bố chiều con nhất nhà, kể cả khi con đã lớn, bố vẫn giặt đồ cho con. Ngày nào đi học con cũng được mặc chiếc áo trắng thơm tho, ủi phẳng phiu. Thi thoảng bố còn rửa bát giúp con vì để con có thời gian làm bài tập. Có thức ăn ngon bố cũng dành phần nhiều cho con, Khi con học ôn thi, bố chở con đi ba buổi mỗi tuần, tìm thầy cô tốt nhất dù xa hay tốn kém, chỉ mong con học hành giỏi giang. Con nhớ một tối mùa đông, trên đường từ chỗ học thêm về nhà, con than đói, lúc ấy đã gần mười giờ đêm. Bố chẳng ngại, đi vòng thêm một đoạn nữa để tìm một hàng quẩy nóng. Bố bảo rằng:” Bố mua nhiều một chút mang về để cả nhà cùng ăn”. Những món ăn vặt giản dị mà đầy tình thương ấy — giờ đây con càng thấy trân quý.
Tuổi dậy thì, con bướng bỉnh và hay cãi lời. Nhà mình từng như có “chiến tranh lạnh”, con giận dỗi, bỏ ăn, khóa cửa phòng. Lúc đó con chỉ thấy được cơn giận của con, những điều con uất ức vì khác biệt thế hệ khiến bố mẹ không hiểu được con. Giờ nghĩ lại, con mới thấy tình thương bao la và sự kiên nhẫn của bố mẹ đã nâng đỡ con qua những năm tháng ngổ ngáo nhất đời.
Bố từng nói: “Con cái là tài sản quý giá nhất của bố mẹ.” Câu nói ấy con vẫn luôn ghi lòng. Con muốn sống sao cho xứng đáng với tình yêu ấy, để bố mẹ tự hào.
Rồi một ngày, con rời khỏi vòng tay bố mẹ để bước ra thế giới rộng lớn. Con tốt nghiệp, đi làm, rồi ở lại nước Đức xa xôi, mang theo bao hy vọng bố mẹ gửi gắm. Bố mẹ ngày càng già đi, nhưng trong mắt bố mẹ, con vẫn là đứa trẻ bé bỏng. Vẫn lo cho con có ăn đủ bữa, sống có vui không, có ai ở bên khi ốm đau, buồn tủi. Bố thường nói:” Giá như con không đi nước ngoài thì giờ này đã lấy chồng, sinh con, mỗi cuối tuần mang cháu về ăn cơm, ngồi chơi với ông bà.” Ước mong của bố thật giản dị: Con có một mái ấm, một người yêu thương con, và bố mẹ vẫn luôn ở đó, chờ con trở về. Nhưng con lại tự hỏi:” Đến bao giờ con mới thực sự trở về”? Bố đã 65 tuổi, mỗi năm con chỉ về thăm nhà được một lần. Vậy con còn bao nhiêu lần để cùng bố ngồi uống trà, cùng nói chuyện đời, chuyện người? Con không muốn đếm, vì càng đếm con càng sợ.

Nhưng con là người đã được tu học, con biết rằng, dù con ở nơi đâu, dù một ngày nào đó chỉ còn lại con một mình, thì bố mẹ vẫn luôn sống trong con — bằng tình yêu không điều kiện, bằng ký ức không thể phai nhoà.
Con thương bố nhiều lắm.Vu Lan năm nay, con gửi về một cái ôm thật chặt.
Con gái nhỏ của bố.
Sơn Hạ, ngày 30/07/2025
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Một mảnh đời
Phật pháp và cuộc sốngHôm nay, tôi đến thăm cô Ba H., người hàng xóm, mới từ bệnh viện Ung bướu. trở về. Dù là thầy thuốc, đã chứng kiến biết bao nhiêu là bệnh tật, chết chóc của đồng loại nhưng tôi vẫn thật sự giật mình vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi đối với cô ấy. Nếu không đến tận nhà, tôi chẳng cách nào nhận ra người hàng xóm vốn quen biết bấy lâu.
Hành hương trần thế
Phật pháp và cuộc sốngChúng ta đến trần gian này để làm gì? Theo quan niệm bình thường, kém sáng suốt, thì chúng ta đến trần gian này để tìm kiếm những thực phẩm, của cải của trần gian để hưởng thụ. Mật ngọt của trần gian này nhiều lắm. Nào giàu có, tiếng tăm, quyền lực, tình yêu, gia đình... Rồi sau đó ra đi, bỏ lại buổi tiệc đời cho những người đến sau. Bỏ lại cho người khác với rất nhiều nuối tiếc, chẳng đem theo được gì.
Hạnh phúc thật sự không nằm ở điều kiện bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngSống chết thật ra chẳng có gì là quan trọng cả. Mọi người thường sợ chết, nhưng thử nghĩ xem: chết rồi có mất đi đâu? Chắc chắn là tái sinh thôi.
Người Phật tử đối diện với thất bại ra sao?
Phật pháp và cuộc sốngTrong đời sống, thất bại là điều không ai tránh khỏi. Có người thất bại trong công việc, có người vấp ngã trong tình cảm, có người gặp những biến cố tưởng chừng vượt quá sức chịu đựng.
Xem thêm














