Thương ai, thì nắm lấy tay người ta đi

Cái nắm tay, thiệt ra, là một món quà lặng lẽ mà đời cho. Nhưng cái gì quen quá, mình hay quên.

Thương ai, thì nắm lấy tay người ta đi 1
Thương ai, thì nắm lấy tay người ta đi

Đôi tay từng nắm mình qua bao bận vấp té, từng rờ nhịp nhịp lên trán mình khi cơn sốt quật ngã đứa nhỏ chiều mưa dông. Cái bàn tay dắt mình đi khắp chốn chợ quê, từng lật từng miếng đậu hũ, lựa từng bó rau, mà tới bây giờ, bàn tay đó già mất rồi. Vậy mà, tay mình, sao cứ để lạnh hoài?

Cái nắm tay đâu có gì lớn lao, mà nhiều lần đứng kế má, mình lại quên. Có khi tay má chìa ra, run run mà chẳng nắm nổi. Mình đi xa, ngó ra cửa sổ máy bay còn thấy má đứng đó, tay buông thõng, dáng chờ. Rồi lần sau về, tay má thêm mấy đốm nâu, mấy ngón cứng ngắc vì thoái hóa, mà mình vẫn bận bịu miết mấy chuyện hối hả trên đời. Mình lặng người, nhớ lại, lòng như cái nước lặng lẽ đầy lên - từng chút, từng chút - nhớ cái cảm giác tay má, thô ráp mà mềm lòng.

Hồi đó, nắm tay là tự nhiên như thở, đâu có mắc cỡ, đâu có nghĩ suy. Nhưng lớn lên, cái nắm tay bỗng dưng ngượng nghịu, như lòng mình cũng bị rào chắn bởi những điều chưa nói. Nắm tay má giờ đây hóa ra là chuyện xa xỉ, như một món nợ thời gian mà mình cứ khất.

Má đứng đó, tay nắm tay mở, chờ mãi một lần mình quay lại siết chặt như hồi xưa.

Nhưng lần nào về, cũng có thứ ngăn lại. Bữa thì cái điện thoại reo, tiếng viber công ty thông báo, bữa thì cái giỏ xách nặng oằn, bữa thì lòng lo chuyện người ngoài nhiều hơn chuyện người nhà. Tay mình đó, cứ chần chừ giữa bao thứ hông tên, để bàn tay má cứ buồn bã chờ, lạnh dần trong cái khoảng cách vô hình.

Người ta hay nói, cái chết làm mình tiếc nuối. Mà mình nghĩ, những cái hông làm được khi còn sống mới là thứ day dứt hơn hết. Như cái nắm tay mà mình bỏ lỡ, như đôi bàn tay từng cầm mình, gánh mình, giờ muốn cầm lại một lần thôi, nhưng đã muộn. Mình đâu có nhiều dịp để thương đâu, sao cứ để lỡ?

Má già đi trong từng cái chờ, từng cái buông tay hờ hững. Mà mình, tuổi lớn, tay khỏe, lòng sao nặng như đá?

Thương ai, thì nắm lấy tay người ta đi. Nắm cho chặt, nắm cho tới, đừng có để bàn tay cứ chờ trong thinh lặng, buồn bã chờ mình nhớ ra.

Cái tay là lòng mình, là sợi dây nối hai thế hệ, là hơi ấm duy nhất còn vướng lại khi những mùa thương đã lỡ qua đời…


gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Đừng hẹn đến già mới tu!

Phật pháp và cuộc sống 18:39 23/11/2025

Người xưa có thói quen, khi một người thân đau nặng, sắp tắt hơi thở cuối cùng thì đến sát bên tai thì thầm: “Phut-tho… Phut-tho… Phut-tho…” (niệm Phật).

Tăng Ni sinh Học viện PGVN tại Hà Nội hiến máu, ủng hộ lũ lụt

Phật pháp và cuộc sống 14:51 23/11/2025

Sáng 23/11, tại Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội (Sóc Sơn), hơn 500 Tăng Ni sinh đã hoan hỷ tham gia Ngày hội “Hiến máu cứu người - Hành Bồ-tát đạo” và đăng ký hiến mô, tạng nhân đạo năm 2025.

Thương bà con mình lắm...

Phật pháp và cuộc sống 14:32 23/11/2025

Mấy ngày nay miền Trung với Tây Nguyên oằn mình trong lũ, nước lên nhanh và thiệt hại thì không biết nên nói làm sao cho hết…

Người dân ở xã Hòa Thịnh kể chuyện leo lên bàn thờ Phật tránh lũ

Phật pháp và cuộc sống 13:21 23/11/2025

Khi lũ dâng cao ở Hòa Thịnh (Đắk Lắk), hàng trăm người dân kéo vào chùa Long Quang trú ẩn. Nước ngập hơn 1 mét trong chánh điện, có phụ nữ mang thai bám trụ suốt đêm chờ cứu hộ.

Xem thêm