Thứ tư, 24/04/2019 11:03 (GMT +7)

| Hà Nội 34°C /57%

Tịnh Độ tông
DỮ LIỆU
Thứ sáu, 18/05/2018, 12:11 PM

Thùy Dương - Vầng mặt trời thiện lành nơi thế gian

Có cái tên rất đẹp như ánh ban mai, thế nhưng cuộc đời em Ngô Thị Thùy Dương lại chìm trong tăm tối. Căn bệnh ác nghiệt ngày ngày ăn mòn sức vóc của Thùy Dương, nhưng điều đó lại không thể làm lụi tàn đi trái tim cháy bỏng với khát khao sống đẹp của cô gái nhỏ bé ấy. 

Bạn hẳn còn nhớ anh chàng gù Quasimodo ở nhà thờ Đức bà Paris, một con người có vẻ ngoài xù xì, xấu xí đến mức khiến người xung quanh xa lánh, sợ hãi. Nhưng đằng sau con người ấy lại là một trái tim thuần thiện, nhân hậu đến cảm động lòng người. Và ở Việt Nam, trong thế giới thực này... cũng có một nhân vật “cổ tích” như thế. 

Nhân vật ấy là một cô bé có cái tên thật đẹp: Ngô Thị Thùy Dương. Em mới 21 tuổi, đang sinh sống cùng cha mẹ tại ấp 6, xã Phương Thịnh, huyện Cao Lãnh, Đồng Tháp. Nhắc đến Dương, ai cũng thở dài, thương cảm cho cô gái sống triền miên cùng với căn bệnh di truyền hiếm gặp, có tên là bóng nước hay còn gọi là viêm da, mà đến nay y học vẫn chưa trị dứt. (*)
 
Thoạt đầu nhìn Dương chắc ai cũng sẽ có chút e sợ khi thân thể Dương từ đầu đến chân lúc nào cũng đỏ tấy như chảy máu, da thịt bong tróc khắp cơ thể. Dương kể em mắc bệnh từ tấm bé. Những vết lở loét xuất hiện dần trên lưng, sau đó lan ra khắp thân thể. Căn bệnh hành hạ, cơ thể liên tục ngứa nên Dương phải gãi hoài, gãi hoài đến mức da thịt lở loét, tróc từng mảng như rắn lột da. “Cha mẹ em hay tin nơi nào có loại thuốc điều trị được bệnh này đều tìm cách xin hoặc mua về cho em uống. Nhưng những vết lở loét vẫn lan mỗi ngày một nhanh…”, Dương nghẹn ngào.

Đang ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái, nhưng Dương lại nhỏ nhắn như một cô bé 10 tuổi vì em chỉ nặng vỏn vẹn 25kg.
 
Dương ngồi nói chuyện nhưng chốc chốc lại xin lỗi vì ngứa nên em phải gãi liên tục đến mức rỉ máu. Nhưng ngón tay đâu còn, Dương đâu thể gãi được nữa, mà cứ dùng cùi tay ủi ủi vào các chỗ ngứa khiến ai nhìn thấy cũng xót thương. Chiếc áo trắng Dương đang mặc cũng như những chiếc áo Dương đã mặc đều loang lổ các vết máu, vết thuốc đỏ bôi da.
 
Dù chỉ nhìn hình ảnh của em qua những bức ảnh thôi nhưng cũng đủ khiến trái tim ta đau nhói và xót xa vô cùng… 
 
Đánh rơi tuổi thơ trong cơn bệnh hiểm nghèo 

Dương tâm sự: Ngày ấy, trong khi những đứa trẻ cùng trang lứa cắp sách tới trường, rong chơi khắp đồng quê chăn trâu, thả diều, tắm sông chơi đùa tinh nghịch thì em ngày ngày phải ở nhà, hết uống rồi thoa biết bao loại thuốc cho bớt ngứa. Khi đưa em đến bác sĩ, cha mẹ lại càng thêm đau lòng khi biết rằng con gái mình sẽ phải sống với sự đau đớn dày vò này cả đời vì hiện không có thuốc nào chữa khỏi được căn bệnh này…

Lớn lên với bệnh lạ trên người, hình dáng cơ thể cứ ngày một trở nên khác lạ, thế giới của em cũng dần thu bé lại trong căn nhà bình yên của cha mẹ. Dương tâm sự ngày bé, em còn có thể đi quanh xóm, nhìn ngắm mọi người. Nhưng dần dần 10 ngón chân teo rút rồi biến mất. Từ ấy em chỉ quanh quẩn trong nhà. Sau rồi những ngón tay cũng mất, mọi sinh hoạt của Dương đều phải trông nhờ vào cha mẹ của mình.

Dù phải sống chung với căn bệnh ác nghiệt nhưng hiếm khi nào Dương phiền muộn về cuộc sống. Hằng ngày, cô gái nhỏ bé vẫn xem các thông tin thời sự trên truyền hình, vẫn vui vẻ khi khách đến nhà chứ không hề mặc cảm hay e ngại lẩn tránh…

Khát khao sống đẹp 

Dương kể, năm 2015, gia đình đưa em lên Bệnh viện Da liễu TP.HCM điều trị. Tại đây, nhiều người thấy Dương bị bệnh bong tróc thịt da nên giúp đỡ, có người quay clip đưa lên mạng kêu gọi cộng đồng chia sẻ. 

Rồi Dương lại về quê nhà, tiếp tục sống đau đớn cùng cơn bệnh nhưng suy nghĩ của em đã có nhiều thay đổi. Dương nhớ lại những nhà hảo tâm đã giúp em tại bệnh viện, những người xa lạ đã không e ngại hay sợ hãi căn bệnh lạ của em mà còn động viên, an ủi như những người thân tình. 

Có thể chấp nhận số phận với tâm thái bình tĩnh như cô bé đã là điều đáng trân trọng nhưng khi nghe tới câu chuyện xin xây cầu của em, mọi người mới cảm nhận nhiều hơn tấm lòng của Dương. 

Càng suy nghĩ, Dương càng thấy cuộc đời vẫn không quay lưng với em. Và em cũng biết dù chữa trị thế nào thì căn bệnh trên cũng không dứt hẳn, nên thay vì dùng tiền từ các nhà từ thiện giúp đỡ để trị bệnh, em nên làm việc gì đó giúp ích cho cuộc đời. Cuối cùng, Dương quyết định dùng hơn 100 triệu đồng mà mình được giúp đỡ để xây cây cầu bê tông bắc qua sông, giúp các em học sinh và các bác nông dân đi lại thuận tiện hơn. 

Thùy Dương - ánh mặt trời dịu dàng, ấm áp 

“Em sinh ra và lớn lên ở vùng quê này, mỗi lần lên thành phố chữa bệnh, em phải bơi xuồng hay chạy xe quãng xa mới có cầu qua bên kia kênh. Quãng đường di chuyển khiến các bác nông dân và các em học sinh mất rất nhiều thời gian và sức lực nên em có tâm nguyện xây dựng cây cầu này để giúp mọi người đi lại đỡ khó khăn, cực nhọc hơn”.
 
Ngày 31/01/2016, UBND xã đã khởi công xây cầu và chỉ 3 tháng sau, cầu đã được đưa vào sử dụng. Cây cầu không chỉ chứa đựng tấm lòng của Thùy Dương với những người cùng quê lam lũ, mà đó còn là cách em trả ơn những nhà hảo tâm, những người tốt đã mở rộng vòng tay giúp em không chút so đo tính toán. “Khi họ gửi tặng em tiền, họ chẳng lưu lại tên tuổi, nơi ở nên em không biết cách nào liên hệ dù rất muốn nói lời cảm ơn. Vì vậy, cây cầu là cách để em bày tỏ lòng tri ân đối với sự giúp đỡ chân tình của những tấm lòng thiện nguyện”.
 
Trên chiếc cầu nhỏ, người dân trong thôn treo tấm bảng thân thương ghi: Nhà tài trợ Ngô Thị Thùy Dương, như gửi lời cảm ơn đến cô gái nhỏ với trái tim nhân hậu. Tấm bảng ghi tên Dương sẽ ở đó thật lâu cùng với nhịp cầu, không phải để lưu danh mà nó sẽ ở đó để người lớn có thể kể với con cháu mình một câu chuyện cổ tích ngay giữa đời thường. Câu chuyện sẽ khiến các em nhỏ hiểu rằng điều đẹp đẽ nhất chính là sự thiện lương, vị tha nằm lấp lánh trong tâm hồn mỗi con người…

Cảm ơn em! Cô gái nhỏ với trái tim ấm áp như vầng mặt trời nhẹ dịu... Em đã giúp tôi nhận ra: Trong cuộc sống luôn có vô số những cơ hội để yêu thương mọi người. Nếu ta không nhận ra những cơ hội ấy, phải chăng vì tâm hồn ta đang còn khép kín?

Mặc dù quanh ta còn có rất nhiều khó khăn và những điều không vừa ý, nhưng từ trong sâu thẳm tâm hồn của mỗi người chúng ta vẫn luôn có một sự khao khát yêu thương. Nếu ta luôn biết mở lòng yêu thương thì tất cả những khó khăn hay những điều không vừa ý kia sẽ chẳng bao giờ có thể làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên bi quan, ảm đạm. Trái lại, chúng ta có thể nhận ra được một điều là mọi giá trị vật chất đều không trường tồn, và những tình cảm chân thật sẽ luôn theo ta đi suốt cuộc đời. (**)

Tôi vẫn thường quan niệm vật chất không thể mua được niềm vui hay sự hạnh phúc. Nhưng hành động của Dương đã khiến tôi hiểu rằng: Biết cho đi những giá trị vật chất để giúp đỡ hoặc chia sẻ khó khăn cùng người khác mà không kèm theo bất cứ một điều kiện hay sự cầu mong, kỳ vọng nào, thì ngay khi ấy, ta đã nuôi dưỡng sự thương yêu trong lòng mình. Niềm vui nhẹ nhàng, thanh thản do tình thương mang đến sẽ lan tỏa, xoa dịu tâm hồn…

Chúng ta hãy là một người biết chăm sóc tốt hạt giống yêu thương trong tâm hồn và những hoa trái của lòng yêu thương sẽ mang lại cho bạn vô vàn niềm vui và hạnh phúc. Bởi khả năng yêu thương là vốn quý duy nhất mà tất cả chúng ta chẳng bao giờ có thể mất đi. Nhưng nếu chẳng bao giờ nghĩ đến sự chăm sóc, vun bồi thì hạt giống ấy sẽ ngủ quên trong đáy sâu tâm hồn bạn. Khi ấy, cho dù cuộc sống của bạn có đầy rẫy những khổ đau, bạn cũng sẽ không bao giờ biết đến vị ngọt lành của suối nước yêu thương. 

Kỳ thực, những gì Dương làm cho người khác cũng chính là làm cho bản thân mình. Bởi khi cho đi yêu thương, bạn sẽ gặt hái yêu thương; trao hy vọng, bạn sẽ tăng thêm hy vọng. Cuộc sống cũng giống như một tiếng vọng, bạn dành lương thiện cho người khác, cuối cùng thiện lương sẽ trở về bên bạn. Dù bạn đối xử tốt với ai, thì nhìn xa hơn thực ra là tốt với chính mình. 
 
“Mọi phúc lành đều không tách khỏi chữ Tâm”. Mong sao sẽ có một phép lành đến với Dương, dù chỉ là nhỏ thôi nhưng phần nào giúp em bớt bị những dày vò bởi căn bệnh nan y ấy, để nụ cười rạng rỡ nơi em sẽ tỏa sáng ấm áp, tựa cái tên của em “Thùy Dương” - vầng mặt trời dịu dàng, thiện lành nơi thế gian!

Kim Tâm 

(*) https://thanhnien.vn/doi-song/co-gai-lo-loet-khap-nguoi-dem-tien-duoc-cho-chua-benh-xay-cau-giup-nguoi-961268.html
(**) Cuốn sách “San sẻ yêu thương” - Tác giả Nguyên Minh 
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Cùng Phatgiao.org.vn lan toả Đạo Pháp.

Ý kiến của bạn

TIN LIÊN QUAN

Chuyện tử tế: Trụ trì chùa chăm lo cho hơn 1.000 sinh viên nghèo

Gieo mầm thiện 14:25 18/04/2024

Suốt 27 năm qua, Thượng tọa Lý Hùng, trụ trì chùa Pitu Khôsa Răngsây (P.An Cư, Q.Ninh Kiều, TP.Cần Thơ), đã chăm lo việc học cho hơn 1.000 sinh viên nghèo là con em đồng bào Khmer khắp miền Tây.

10 năm 'vác tù và hàng tổng' của ông chủ thư viện làng

Gieo mầm thiện 09:20 15/04/2024

Trong phòng khách nhà mình, năm 2013, Phùng Bá Hưng thành lập Thư viện Dương Liễu, ban đầu chỉ có một bộ bàn ghế và vài giá sách.

Bánh mỳ 0 đồng dành cho người nghèo và người khuyết tật

Gieo mầm thiện 16:55 13/04/2024

Từ nhiều năm nay, đều đặn mỗi sáng, tủ bánh mì 0 đồng tại địa chỉ 296 đường Thống Nhất (TP. Nha Trang) phục vụ cả trăm ổ bánh mì cho những người có hoàn cảnh khó khăn trên địa bàn Nha Trang. Tuy trị giá mỗi ổ bánh mì không lớn nhưng chứa đựng tình cảm ấm áp của người cho.

Ni sư Thích Nữ Tâm Nguyệt trao hơn 600 triệu đồng cho người nghèo Thừa Thiên-Huế

Gieo mầm thiện 21:54 10/04/2024

Vừa qua, ni sư Thích Nữ Tâm Nguyệt (trụ trì chùa Phổ Hiền, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu) cùng đoàn thiện nguyện mang hơn 600 phần quà nghĩa tình từ miền Nam trao cho người nghèo tại Thừa Thiên-Huế.

Xem thêm