Ước nguyện của con
Khi nghe sư cô Thích Nữ Hương Nhũ giảng về chủ đề Tuổi trẻ và sự cô đơn, con thấy các bạn khóc nhiều lắm. Con cũng khóc, nhưng con không biết tại sao mình khóc?
Các bạn khóc vì nhớ cha nhớ mẹ, khóc vì mất cha hay mất mẹ... Còn con khóc vì thèm khát cảm giác gọi ba, gọi mẹ. Bởi cuộc đời con chưa từng được gọi hai tiếng ba mẹ, cũng chẳng hề biết ba mẹ mình là ai nữa!
Con lớn lên ở Cô Nhi Viện từ bàn tay chăm sóc tận tình của các cô. Các bạn gọi cô là mẹ nhưng con không muốn gọi như vậy, con để dành tiếng mẹ đầu tiên cho mẹ, và chỉ mẹ mà thôi. Con khát khao tưởng tượng ra hình dáng của ba mẹ, tưởng tượng ba mẹ sẽ ôm con, bên cạnh con và con có thể gọi hai tiếng ba mẹ, rồi ba mẹ sẽ cười với con nữa phải không? Không biết là con giống ba hay giống mẹ nhỉ? Con luôn chờ đợi giây phút được gặp lại ba mẹ. Hai mươi năm rồi mà sao ba mẹ không quay lại tìm con? Con chỉ cần biết ba mẹ là ai, họ ra sao và giờ họ sống thế nào. Con hứa sẽ chỉ đứng xa nhìn ba mẹ thôi. Con hứa mà!
Ước nguyện lớn nhất đời con là biết tin của ba mẹ, mong ba mẹ luôn sống lâu để tìm được con gái. Ảnh minh hoạ.
Khi con lên cấp ba, bạn bè chọc con là đứa không cha, không mẹ, con tủi thân lắm ba mẹ biết không? Tụi nó trêu chọc con, chửi con nhưng con chỉ biết im lặng vì sự thật con là đứa mồ côi. Con đã bị ba của một đứa bạn chung lớp tát cho con một bạt tai chỉ vì một cục tẩy nhỏ. Nếu có ba, ba sẽ bênh con, sẽ bảo vệ con phải không ba? Nhưng tìm đâu ra “ba” bây giờ? Lòng hận thù trong lòng con lại bùng lên. Tại sao ngày đó ba mẹ bỏ con lại? Thà chết đi để con không phải mong chờ, để con không phải như thế này! Con tủi hận lắm! Dù gì ba mẹ cũng đã có ơn cho con hình hài này, nhưng thật sự con muốn tự hủy hoại thân hình con để không phải nợ ba mẹ bất cứ điều gì hết! Lòng hận thù, bế tắc trong con lại càng bùng lên khi con là một đứa mồ côi, không ai dạy bảo nên... không giữ được tình yêu của mình. Có ai muốn mình mồ côi đâu chứ? Con muốn tìm đến cái chết, bất chấp mọi thứ, nhưng nếu con chết, ai sẽ tìm ba mẹ cho con? Hai năm nữa con ra trường, ai sẽ chờ đợi con, ai sẽ vui bên thành công của con?
Ba mẹ ơi! Những năm đại học của con là những tháng ngày lo lắng. Mỗi lúc bệnh tật, con muốn lắm vòng tay che chở của ba mẹ nhưng con cũng phải tự vực mình dậy vì công việc làm thêm đang chờ con. Sáng đi học, chiều tối phụ quán phở, đêm đến mới về phòng trọ lo tắm rửa, ăn uống, học hành nữa. Có lúc con tưởng chừng như đã gục ngã nhưng con vẫn gắng gượng và luôn mong chờ một ngày ba mẹ sẽ tìm con. Ba mẹ biết không? Con đến với Khóa Tu Mùa Hè của chùa Hoằng Pháp là con phải tạm gác lại việc học và làm thêm, nhưng quả thật không uổng phí tí nào hết!
Lần đầu tiên con cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của quý thầy dành cho con. Tối đến con nghe được giọng nói dịu dàng của thầy dành cho chúng con “Không sao đâu mấy con! Mấy con ngủ ngon đi!”. Ước gì đó là lời của ba dành cho con nhỉ? Lần đầu tiên có người lo lắng cho con từng miếng ăn, giấc ngủ. Chúng con ăn được nhiều, thầy còn khen nữa. Con đã đứng vững hơn trên đường đời đầy chông gai này vì vẫn có người quan tâm đến chúng con. Con đã ngộ ra được nhiều điều. Biết đâu! Ở một nơi nào đó, ba mẹ đang mong mỏi tìm kiếm con, đang cầu mong con được hạnh phúc. Nhất định ngày đó ba mẹ bỏ con là có lý do mà! Nụ cười hiền từ, giọng nói ấm áp của quý thầy đã làm cho con phải cố gắng và cố gắng nhiều hơn nữa. Con tự hứa với lòng sẽ phấn đấu thành người có ích cho xã hội, cho đất nước. Tình thương của quý thầy dành cho chúng con thật lớn lao, thầy như cha mẹ con vậy. Chắc cảm giác được cha mẹ quan tâm, che chở cũng như vậy hả thầy?
Ánh mắt, nụ cười, tình cảm ấy của quý thầy sẽ không bao giờ phai mờ trong lòng con.
Ước nguyện lớn nhất đời con là biết tin của ba mẹ, mong ba mẹ luôn sống lâu để tìm được con gái. Mong đức Phật luôn gia hộ cho quý thầy và mọi người nơi đây nhiều sức khỏe, trí tuệ để chúng con có được nơi nương tựa tu tập. Cảm ơn những bàn tay chăm sóc của mọi người ở Cô Nhi Viện đã cưu mang, chăm sóc con đến ngày hôm nay.
Nếu ba mẹ đọc được những dòng tâm sự này của con, thì cho con được cơ hội được gặp lại ba mẹ nhé!
(Đứa bé ở Cô Nhi Viện Thái Lâm, Thành phố Vũng Tàu)
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Góc nhìn Phật tửNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Nghĩ về những người Thầy
Góc nhìn Phật tửXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Phụ nữ làm gì để mang lại phúc báo cho gia đình?
Góc nhìn Phật tửNgoài các thiện hạnh bố thí, phóng sinh, người phụ nữ có thể bắt đầu tích lũy công đức cho mình và gia đình từ việc tụng kinh, niệm Phật. Tụng đọc kinh Phật chính là khởi đầu đúng đắn trong cuộc đời, giúp người phụ nữ học cách làm người mẹ tốt, con dâu tốt, người vợ tốt.
Tâm sen giữa đời
Góc nhìn Phật tửĐời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không. Thế sự đời lại lắm uẩn khúc khó lường trước, thọ báo luân hồi liên miên bất tận như cái ách đã quàng sẵn trên thân.
Xem thêm














