Bến nước ngày xưa
Nắng hè thành phố oi bức, ngột ngạt đến khó thở. Mặt trời chói chang gay gắt làm đường phố và mọi vật như muốn tan chảy, bốc hơi. Tôi ao ước được trở về bến sông quê nhà để đắm mình trong dòng nước mát, để được tận hưởng hương cỏ ngọt ngào lẫn mùi bùn hăng hăng, được lắng nghe tiếng xình xịch của những con đò và ngắm nhìn các cô gái cắm cúi giặt quần áo bên bến nước.
Tôi sinh ra ở vùng sông nước. Suốt thời thơ ấu, tôi không thấy nổi một chiếc xe đạp hay xe gắn máy. Phương tiện đi lại của người dân quê tôi là xuồng ba lá, thuyền nhỏ và những con đò. Người ta dùng đò để chuyên chở hàng hóa, đi chợ, đưa học sinh đến trường; kể cả rước dâu hay đưa đám cũng bằng đò. Đường giao thông chính ở đây là kênh rạch chằng chịt. Căn nhà lá miệt vườn của gia đình tôi được cất như bao căn nhà ở vùng Cửu Long sông nước, rất đơn giản và mát mẻ. Quanh nhà dừa cạn, dừa nước nhiếu vô kể. Đây cũng là nguyên liệu chính để tạo nên những ngôi nhà nhỏ đáng yêu ở xứ sở quê tôi.

Khi còn là cậu học trò nhỏ, tôi rất thích bài thơ “Dừa ơi”của thi sĩ Lê Anh Xuân vì nó hay và gần gũi. Nhà thơ đã mô tả cây dừa thật đẹp, thật kiêu hãnh và oai hùng. Và tôi lấy làm hãnh diện vì cây dừa đã nuôi chúng tôi khôn lớn, cả về mặt vật chất lẫn tinh thần. Lũ trẻ chúng tôi biết leo dừa, chèo xuồng và bơi lội khi còn bé tí. Có lần, tôi nghịch ngợm leo dừa suýt té chết vì tàu dừa bị chuột khoét. Cũng may là tôi rơi tõm xuống mặt nước nên chẳng sao. Nhưng đó cũng là bài học làm tôi nhớ đời, không bao giờ dám leo dừa nữa. Bến nước còn đẹp trong những buổi chiều sắp tắt nắng, khi những con đò ngang dọc nhịp nhàng chở lúa, gạo, trái cây, rau củ... lên chợ huyện. Thỉnh thoảng, một giọng hò đâu đó cất lên mùi mẫn, dễ làm người ta chạnh lòng. Trên bến sông, sau buổi cơm chiều, chị giặt giũ, mẹ rửa chén, ba kì cọ nông cụ, còn chúng tôi thì ngụp lặn, trầm mình trong dòng sông man mác phù sa. Vào mùa nước nổi, trong lúc cha mẹ âu lo di chuyển đồ đạc, thóc lúa thì trẻ con chúng tôi lại thỏa thích giăng lưới bắt cá, nhổ bông súng và mừng rỡ vì khỏi phải... đến trường...
Bến nước ngày nào nay đã thành bến đợi. Ở bến nước xa vắng ấy có cha mẹ và chị bao giờ cũng dõi mắt trông theo mỗi khi tôi lên thị thành. Bến nước bao giờ cũng vương vấn trong tâm hồn tôi như một nỗi mong đợi. Nó lưu luyến, khắc khoải, bồi hồi đến day dứt khôn nguôi. Bởi đó là cái hồn của quê hương mà nếu như không có nó, tôi sẽ chẳng bao giờ “lớn nổi thành người”.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Đại đức Thích Khải Tuấn tán thán Hoa hậu Hương Giang
Phật pháp và cuộc sốngChiều 19/11, phần thi Trang phục dân tộc - National Costume của Miss Universe 2025 đã thu hút sự theo dõi của hàng triệu khán giả toàn cầu.
Thiên thu vừa chợp mắt
Phật pháp và cuộc sốngMọi chấp đều rời rã/ Như sương tan ngọn đồi/ Một niệm buông trọn vẹn/ Trời hiện giữa lòng người...
Tự do là con đường lớn nhất của mỗi sinh linh
Phật pháp và cuộc sốngCánh chim từng có những ngày tung cánh bay lượn trên khoảng trời cao rộng, vượt đồi núi, vượt mây trắng, vượt tất cả những giới hạn bé nhỏ mà mặt đất cố đặt lên đôi chân của kiếp người. Một lần đã chạm vào tự do, trái tim bỗng có một dạng ký ức không bao giờ phai, như dấu ấn của gió khắc vào cánh chim, như mùi của biển khắc vào sóng nước.
Gửi em, người từng gặp biến cố: Hãy thử học Phật!
Phật pháp và cuộc sốngNếu em đã từng vì một biến cố trong đời mà chọn bắt đầu hoặc đang trong một hành trình tu học triết lý Phật giáo thì hãy thử đọc hết bài anh viết nha.
Xem thêm














