Câu chuyện sám hối sát sinh
Tối mười bốn âm lịch, sau khi hành lễ sám hối trên chánh điện, nữ cư sĩ xin yết kiến sư thầy, thưa: “Con vừa sám hối xong, thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng. Vậy có phải là tội lỗi mà con mới gây ra đã được tiêu tan hết rồi không, bạch thầy?”
“Có thể.” Sư mỉm cười đáp.
“Sao chỉ có thể, mà không là chắc chắn như vậy ạ?”
“Vì còn tùy ở sự thành tâm khi sám hối. Và cũng còn tùy ở tội lỗi mình mới gây ra nặng hay nhẹ, to hay nhỏ.”
“Dạ, con xin thề là con thành tâm cực kỳ luôn ạ. Và tội lỗi của con mới gây ra cũng chỉ là nho nhỏ, nhẹ nhàng thôi, nhưng nó lại làm cho con áy náy mấy ngày nay…”
Ảnh minh hoạ.
“Nếu vậy thì chỉ mới sám chứ chưa hối. Sám là ăn năn cái lỗi đã phạm từ trước, hoặc mới đây. Hối là xin chừa, xin nguyện không tái phạm cái lỗi đó về sau này. Mới rồi, chị chỉ mới nhận tội, còn từ bây giờ đến ngày mai, và những ngày sau này, chị có dám chắc là không tái phạm hay không? Nếu chắc, thì lúc đó mới là hối!”
Nữ cư sĩ hiểu ra, liền xá sư thầy định cáo lui, chợt nghe sư cười khẽ, hỏi nhỏ:
“Mới gây tội lỗi gì nho nhỏ nhẹ nhàng mà lại làm mình áy náy dữ vậy?”
“Bạch thầy, con phạm tội sát sanh ạ!”
“Ồ, ra vậy. Chị mới mổ gà, hay giết heo?”
“Dạ thưa… con… con đập chết mấy con ruồi ạ!”
Sư khẩy cười, đùa:
“Ui chao, tội lỗi, tội lỗi. Biết đó là tội là giỏi lắm, hay lắm rồi đó. Từ nay về sau, đuổi ruồi cho nó bay thôi, hoặc dùng những biện pháp nào đó để ruồi khỏi vô nhà, thì mình khỏi mất công đập, khỏi phạm tội sát sanh!”
“Dạ, con cũng nghĩ vậy. Có một điều vẫn còn làm cho con ray rứt…”
“Đó là gì” Cứ trút ra luôn cho khỏi lấn bấn!”
“Dạ, mấy con ruồi mà bay luẩn quẩn trong bếp là con đập một cái trúng phóc dẹp lép chết tươi liền, nhưng mấy con bay vù vù đậu bâu trên bông trái bàn thờ Phật thì con lại đắn đo, lưỡng lự, muốn đập cũng phải đập lén, đập khẽ để không ai thấy biết ạ!”
“Giết ruồi mà chị sợ ai thấy, ai biết?” Sư nhíu màyhỏi.
“Con sợ Phật thấy… nên con xua chúng bay ra khỏi phạm vi phòng thờ, rồi mới truy sát sau ạ!”
Nhịn cười hết nổi, Sư bật lên một tràng khanh khách, nói:
“Phật trên bàn thờ không thấy gì đâu. Ngài chỉ là hình tướng, là pho tượng thôi. Chỉ duy nhất Phật trong Tâm của chính chị mới thấy thôi, chị không giấu được đâu!”
“Trong Tâm con có Phật thiệt sao thầy?” Nữ cư sĩ trố mắt, mừng rỡ.
Sư gật đầu:
“Thiệt. Từ nay về sau, hễ mỗi lần mình có nảy ý nảy tâm sát sanh giết vật, chỉ cần trải lòng Từ Bi ra mà thương xót cho chúng sanh, chúng sanh nào cũng tham sống sợ chết, sợ đau đớn thương tật, thì lúc đó là lúc Phật trong tâm mình hiển hiện rồi đó!”
Nữ cư sĩ xúc động, lạy Sư:
“Con tạ ơn thầy đã điểm giáo. Nãy giờ con thấy biết có con muỗi đang đậu hút máu của con nơi cườm tay mà con không dám động đậy gì hết đó, thầy ơi!”
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Phụ nữ làm gì để mang lại phúc báo cho gia đình?
Góc nhìn Phật tửNgoài các thiện hạnh bố thí, phóng sinh, người phụ nữ có thể bắt đầu tích lũy công đức cho mình và gia đình từ việc tụng kinh, niệm Phật. Tụng đọc kinh Phật chính là khởi đầu đúng đắn trong cuộc đời, giúp người phụ nữ học cách làm người mẹ tốt, con dâu tốt, người vợ tốt.
Tâm sen giữa đời
Góc nhìn Phật tửĐời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không. Thế sự đời lại lắm uẩn khúc khó lường trước, thọ báo luân hồi liên miên bất tận như cái ách đã quàng sẵn trên thân.
Ký ức ngày khai giảng
Góc nhìn Phật tửSáng nay, ngày 5/9, trên đường đến cơ quan, tôi đi ngang qua một ngôi trường tiểu học. Tiếng trống lễ khai giảng vang lên xen lẫn tiếng nói cười rộn ràng của các em học sinh, âm thanh ấy không chỉ làm bừng lên nhịp sống khu phố, mà còn khẽ gõ nhịp vào trái tim tôi, khiến ký ức tuổi học trò bỗng ùa về như một dòng chảy bất tận.
Phận làm con đừng quên báo hiếu cha mẹ mỗi ngày
Góc nhìn Phật tửBáo hiếu cha mẹ không cần đợi khi trưởng thành, giàu sang mà có thể làm bất cứ khi nào. Bởi thời gian trôi qua, cha mẹ già đi, chúng ta nên yêu thương, chăm sóc cha mẹ từng ngày.
Xem thêm














