Chợt thèm rau đắng nấu canh

Có những buổi sớm mùa thu thật nhẹ nhàng, khi nắng trải mềm như tấm voan mỏng trên mặt đất, làn gió đủ dịu để làm lòng tôi lắng lại, tôi bất giác nghĩ về quê. Quê tôi - nơi có những bờ tre rì rào như lời ru của mẹ, có dòng sông chở nặng phù sa, và có bóng dáng cha mẹ tảo tần suốt đời vì con cái. Chỉ cần khẽ nhắm mắt lại, kí ức như cuộn phim cũ ùa về, giữa muôn nghìn hình ảnh, tôi lại thèm đến cháy lòng món rau đắng nấu canh - món ăn bình dị mà thấm đượm miền ký ức tuổi thơ.

Thuở nhỏ, tôi đâu biết gì ngoài việc rong chơi khắp bờ ruộng, bãi sông, để mặc cha mẹ cặm cụi giữa nắng mưa. Có buổi chiều, cha đi làm đồng về, mẹ nhóm bếp, khói lam bay lên chầm chậm, và mâm cơm chỉ có tô canh rau đắng nấu chung với ít tôm khô. Vị đắng gắt lúc đầu khiến tôi nhăn mặt, nhưng ngay sau đó là vị ngọt thanh - ngọt như nước trời, như chính tấm lòng giữa những lam lũ của mẹ cha.

Người quê tôi hay bảo: “Rau đắng như cái tính chân chất của người quê, đắng trước rồi mới ngọt sau”. Hồi còn nhỏ, tôi chỉ nghe rồi để đó, nào biết sâu xa. Nhưng khi lớn lên, xa nhà đi học, đi làm va vào những lo toan đầu đời, tôi mới thấm được cái “ngọt sau” mà người lớn luôn nói. Hóa ra, những gì mộc mạc nhất thường bền lâu. Và món canh rau đắng tưởng chừng chỉ là một món ăn quê - bỗng trở thành sợi dây níu giữ tôi giữa những xô bồ của đời sống thị thành.

Ngày đầu lên phố, tôi nghĩ mình mạnh mẽ lắm, sẽ nhanh chóng hòa vào nhịp sống hối hả. Nhưng đến tối, giữa ánh đèn điện sáng loáng, khi dòng người vội vã lướt qua, lòng tôi trống trải lạ kỳ. Hóa ra, người ta không cô đơn vì xung quanh ít người, mà vì thiếu những điều thân thuộc để trở về. Quê hương, đôi khi chỉ là một hương vị, một thói quen rất đỗi bình thường - nhưng lại neo giữ người ta giữa cuộc đời rộng lớn.

Chợt thèm rau đắng nấu canh 1
Ảnh minh hoạ.

Có lần, giữa phiên chợ khu phố, tôi bắt gặp một sạp nhỏ bán những bó rau đắng còn đọng hơi sương. Chỉ cần nhìn thôi, tim tôi đã chùng xuống. Tôi nhớ quê, nhớ đến những luống rau mọc ven bờ ruộng, nhớ tiếng trẻ con gọi nhau đầu xóm, nhớ dáng mẹ lom khom bên vạt cỏ sau nhà. Tôi như thấy tuổi thơ mình đang cất tiếng gọi: mộc mạc, lam lũ nhưng đầy yêu thương.

Xa quê, mỗi lần đứng dưới bầu trời mênh mông, tôi càng hiểu rõ: dù đi bao xa, lòng mình vẫn hướng về nơi bắt đầu. Có lẽ vì thế mà đôi khi tôi lại chợt thèm món rau đắng nấu canh - món ăn đã nuôi tôi lớn lên và nhắc tôi nhớ rằng mình có một chốn để yêu thương, một nơi để trở về, để tìm lại ký ức tuổi thơ… tất cả như muốn nói với tôi rằng hạnh phúc đôi khi đến từ những điều nhỏ bé.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Nghe chuông nhẹ vơi phiền não

Phật pháp và cuộc sống 09:07 24/11/2025

Chuông sớm đồng vọng rơi/ Từ âm lan khắp nơi/ Sương mai còn ngái ngủ/ Chuông thức tỉnh cho đời.

Tỉnh đi, này người thương

Phật pháp và cuộc sống 07:45 24/11/2025

Người hiểu đạo, nhìn đời như gió thoảng/ Thấy thịnh suy đều tựa làn khói mỏng bên thềm./ Một hơi thở vào ra là cả pháp giới chuyển/ Một nụ cười an nhiên đủ hóa giải trăm năm buồn tênh...

Đừng hẹn đến già mới tu!

Phật pháp và cuộc sống 18:39 23/11/2025

Người xưa có thói quen, khi một người thân đau nặng, sắp tắt hơi thở cuối cùng thì đến sát bên tai thì thầm: “Phut-tho… Phut-tho… Phut-tho…” (niệm Phật).

Tăng Ni sinh Học viện PGVN tại Hà Nội hiến máu, ủng hộ lũ lụt

Phật pháp và cuộc sống 14:51 23/11/2025

Sáng 23/11, tại Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội (Sóc Sơn), hơn 500 Tăng Ni sinh đã hoan hỷ tham gia Ngày hội “Hiến máu cứu người - Hành Bồ-tát đạo” và đăng ký hiến mô, tạng nhân đạo năm 2025.

Xem thêm