Có những khi kiệt sức, đừng quá lo lắng!
Có những ngày ta thấy mình kiệt sức, như thể chẳng còn chút năng lượng nào để tiếp tục hành trì hay bước đi trên con đường tu học. Đừng hoảng sợ, đừng trách cứ bản thân. Bởi ngay cả những vị Tăng sĩ từng nhiều năm hành thiền cũng có lúc đối diện với sự thoái hóa toàn bộ. Thân mệt, tâm mỏi, ý chí chùng xuống - điều đó không có nghĩa là ta thất bại. Trái lại, đó chính là biểu hiện của chân lý vô thường mà Đức Phật đã chỉ bày.

Người tu tập đôi khi có một tâm lý rất khắt khe với bản thân: cứ nghĩ rằng phải luôn tinh tấn, luôn sáng suốt, luôn trong lành. Nhưng Phật dạy: mọi thứ đều biến đổi, kể cả tâm thiện. Tâm có lúc sáng như ngọn đèn, nhưng cũng có lúc chập chờn, lụi tắt. Chẳng có gì sai trái ở đó. Nếu không bao giờ thoái, nếu tâm chỉ có một chiều, thì đó mới là đi ngược với thực tại. Vô thường nghĩa là có tiến, có thoái; có khởi, có diệt; có sinh, có diệt.
Trong những lúc yếu lòng ấy, điều quan trọng là quay về nhìn thẳng vào tâm mình. Hãy tự hỏi: tâm đang sợ hãi phải không? Tâm không muốn thoái, đúng chứ? Chỉ cần thấy rõ như vậy, ta đã bước được nửa đường rồi. Bởi vì sự thấy rõ chính là năng lượng, là ánh sáng xua tan bóng tối. Một khi nhìn thấy, ta không còn bị đồng hóa với sự thoái lui nữa. Ta biết đó chỉ là trạng thái nhất thời, đến rồi đi, chứ không phải là bản chất của ta.
Khi tâm thấy rõ sự chán nản, ngay nơi đó một nguồn lực mới có thể bật dậy. Như hạt giống nằm im dưới lớp đất khô, chỉ cần một giọt mưa chánh niệm là có thể hồi sinh. Người tu tập không cần cố sức ép mình phải luôn mạnh mẽ. Chỉ cần thành thật nhìn vào tâm, thừa nhận sự mong manh, thì chính sự thành thật ấy trở thành sức mạnh.
Đức Phật không hề đòi hỏi chúng ta phải hoàn hảo. Ngài chỉ khuyến khích ta tỉnh thức. Tỉnh thức với niềm vui, tỉnh thức với nỗi buồn; tỉnh thức khi tâm hưng thịnh, và cũng tỉnh thức khi tâm thoái lui. Mỗi lần yếu lòng lại là một lần gieo trồng công đức, nếu ta biết quay về nhận diện và ôm ấp nó bằng hơi thở.
Tu tập không phải là một đường thẳng tiến mãi lên cao, mà là một vòng xoáy đi lên, trong đó có lúc ta tưởng mình quay lại điểm cũ, nhưng thật ra đã ở một tầng cao hơn. Mỗi lần thoái hóa, mỗi lần mệt mỏi, lại là cơ hội để luyện tâm kiên nhẫn, để nhắc mình nhớ rằng không có gì vĩnh hằng, ngay cả sự trì trệ cũng sẽ qua đi.
Cho nên, nếu hôm nay ta thấy mình yếu đuối, hãy mỉm cười. Nếu tâm ta muốn bỏ cuộc, hãy mỉm cười. Cái thấy ấy, nụ cười ấy, chính là ánh sáng. Một ngày nào đó, nhìn lại, ta sẽ biết rằng những lúc yếu lòng không hề làm mình tụt hậu, mà chính là nền đất ẩm cho hạt công đức nảy mầm.
Gieo trồng công đức không chỉ bằng những giờ phút thiền định an ổn, mà còn bằng cả những lần chao đảo, những ngày lạc lối. Vì biết rằng tất cả đều là vô thường, ta càng trân quý những giây phút hiện tại, càng khởi được tâm biết ơn và lòng kiên nhẫn.
Chỉ cần không bỏ cuộc, thì mỗi lần yếu lòng đều là một bước đi trên đạo lộ giải thoát.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Hộp cơm chay tử tế giữa đời
Phật pháp và cuộc sốngBuổi sáng, tôi đặt Grab đi làm như mọi ngày. Con đường vẫn quen thuộc, những hàng cây vẫn xanh như cũ, chỉ khác là lòng mình hôm nay nhẹ lạ thường.
Sinh chỉ là giả danh, diệt cũng chỉ là giả danh
Phật pháp và cuộc sốngBao lần trong đời tưởng mình mất mát, tưởng mình rơi rụng, tưởng mình lụi tàn như một làn bọt trắng bị sóng cuốn đi, nhưng khi nhìn sâu mới thấy ta chưa từng mất bao giờ. Làn sóng chỉ là hình tướng tạm thời của biển; thân phận này chỉ là một nét phác họa tạm thời của dòng sống bất tận.
Không bùn làm sao có sen?
Phật pháp và cuộc sốngKhông bùn làm sao có sen. Câu nói tưởng chừng đơn giản ấy, lại là một chân lý sâu thẳm của đời sống và của cả đạo Phật.
Sanh và tử chỉ là hơi thở của đất trời
Phật pháp và cuộc sốngGiữa khu rừng thu vàng rực, có một chiếc lá nhỏ vẫn lặng lẽ sống đời mình trên cành cao của cây cổ thụ. Từ khi mở mắt chào đời, nó thường tự hỏi: “Một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi cành. Khi ấy, chuyện gì sẽ xảy ra? Ta có còn là ta nữa không?”
Xem thêm














