Đôi chân của con

Mẹ vẫn thường nhìn con thở dài. Con không được may mắn như những đứa trẻ khác, di chứng chiến tranh đã làm đôi chân con bị bại liệt, teo tóp không thể tự đi được. Từ bé con chỉ có thể nắm một chỗ mà ú ớ khóc. Những lúc ấy mẹ vẫn hay khóc theo, những giọt nước mắt của mẹ từ thuở xa xăm vẫn luôn được giấu đi, nhoi nhói sau lưng con suốt miền ký ức.

Lúc con còn bé, ba vẫn hay cõng con trên lưng rong ruổi đi khắp các cánh đồng. Ba chỉ cho con những hạt lúa đương chín vàng và trĩu nặng. Ba lắc lư để cho con được nghe điệu mầm của hạt rồi thả con nhẹ nhàng xuống đồng lúa, để con ngửi thấy mùi sữa non của lúa đang bay trong gió... Con nghịch với những chú cào cào…Con ngọ nguạy chụp bắt lũ ếch đồng và cười vô tư dưới nắng mềm.

Từ bé con vẫn hay được chị gánh đi trong những quang thúng đầy rau quả. Chị luôn nhớ đặt trong thúng một nắm xôi vò cho con, sợ khi con mải chơi quên cơn đói. Thế giới của con lúc ấy là một cái thúng nhỏ xíu mà con vẫn quanh quẩn mãi hoài không biết chán. Thế giới ấy có nụ cười trên gương mặt lấm tấm mồ hôi của chị, thế giới ấy có ánh nhìn dịu dàng chốc chốc vẫn ghé vào thăm chừng con như thế nào...

Từ bé con đã ước mình có thể lượn bay trên trời như những cánh diều kia... Hay có thể chạy đùa cùng tụi thằng Thân, thằng Vương nghịch chơi bắt bướm, hái hoa, lội suối... Hoặc chỉ đơn giản là sẽ lội xuống đồng bắt những con cá rô quẫy nước đem về cho bà kho măng. Tuổi thơ của con là những lúc hai đứa bạn thân sửa đổi cái chõng tre thành cái cáng, khiêng con chạy mệt nghỉ trên những triền đê dài tít tắp...

Tuổi thơ của con lăn mãi theo những bánh xe lăn mà ba cặm cụi đóng được từ mớ gỗ bỏ đi của nhà hàng xóm. Cái xe lăn ba làm cho con rất khó đi vì những bánh xe không tròn trịa lắm dù ba đã cố gắng gọt giũa. Vậy mà khi ba đặt con vào lòng chiếc xe lăn ấy, con đã ứa nước mắt vì hạnh phúc... Con đi học trường làng, những vòng xe vẫn cứ lăn đều đặn. Những lời cười đùa cợt nhả vô ý thức trêu ghẹo con, nhiều khi khiến con buồn, khiến con đã bật khóc. Con tủi với thân phận của mình, con chợt nhận ra đôi chân khiếm khuyết của con là một gánh nặng cho mọi người.

Đôi chân của con  1
Ảnh minh hoạ.

Theo thời gian, con lớn... Con chợt nhận ra quanh con có rất nhiều những đôi chân thay thế cho con, những đôi chân dìu con bước đi và cứ thế con đi từng bước vào cuộc sống.

Mẹ đưa con đến trường dẫu nắng mưa, bệnh tật; như vậy, chính mẹ đã mang lại cho con từng nét chữ, giúp con xây dựng cả một tương lai. Mẹ cho con một chân trời mới, mở mang những kiến thức, hành trang cho con bước vào đời. Mẹ cho con những ước mơ và niềm vui sống. Tình thương của mẹ mặn chát những giọt mồ hôi. Mẹ tập tễnh theo những bước đi chậm rãi của con, mẹ trang bị cho con nhiều sức mạnh tinh thần để con không cô độc. Đôi chân mà mẹ tặng con là “đôi chân của những Ước Mơ”.

Ba vẫn hay cõng con trên lưng, vết chân ba in hằn trên cát... Người đi về phía biển, người đi suốt cánh đồng. Và dẫu cho khi con đã bước vào giảng đường đại học, con vẫn quá nhỏ bé trên vai ba. Qua tấm lưng rộng lớn, to bè và chắc nịch, con nhìn thấy cả một thế giới ba đã mang đến cho con. Ba cho con những bữa cơm no ấm, ba xây dựng gia đình đầy ắp những yêu thương để con không bao giờ cô đơn và hiu quạnh. Ba đã cho con “đôi chân của Hạnh Phúc”.

Con hay vòi vĩnh và cho đến khi lớn khôn con vẫn còn mè nheo với chị. Chị chỉ lớn hơn con vài tuổi nhưng lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng và luôn chu đáo với con. Chị luôn là chỗ dựa cho con khi con cần đến, là bờ vai con gái yếu đuối nhưng thật vững vàng với nụ cười mát trong như dòng suối, đưa con đến với chân trời xanh thẳm của những giấc mơ. Chị đã mang đến cho con “đôi chân của Tình Thân”.

Và cả lũ thằng Thân, thằng Vương lúc nào cũng bày trò nghịch dại. Có khi tụi nó mang con theo đi hái trộm bưởi nhà ông Út, rồi khi thấy ông xuất hiện thì hốt hoảng bỏ chạy để con ngồi trơ ra đó. Ông giả vờ bắt lỗi con, khiến tụi nó vội vàng quay lại, vừa run sợ, vừa nước mắt ngắn dài nhận lỗi về mình... Con chợt nhận ra yêu thương không chỉ có những nụ cười. Mãi đến bây giờ, chợt nhìn lại sau những bộn bề của cuộc sống, những điều đơn giản tưởng như dễ mất đi, thì bàn tay hai đứa vẫn nắm chặt tay con... Con đã có được “đôi chân của Tình Bạn”.

Và những người khác nữa, vô vàn trong số những người yêu thương con, mang đến cho con những vòng tay ấm tình, những sự cảm thông nâng đỡ, dù chỉ từ ánh mắt, cũng đủ để con tiếp thêm sức mạnh để bước đi, cho con có thêm “đôi chân của Sẻ Chia”.

Còn bây giờ... là anh, người đã bên con cả một quãng thời gian rất dài. Anh là người đã nhìn vào mắt con mỗi khi hừng đông và lén quay đi giấu giọt nước mắt khi nhìn xuống chân con... Anh cõng con đi ngắm bình minh và hôn lên trán con khi nói lời yêu, là đôi chân sẽ sánh bước cùng con cả cuộc đời, “đôi chân của Tình Yêu”.

Và rồi con lại khóc. Con khóc vì dẫu con không đi được trên chính đôi chân của mình, nhưng bằng một cách nào đó, con sẽ đi bằng “đôi chân của riêng con”, đôi chân mà mọi người đã mang đến cho con, đôi chân của những tấm lòng. Con tin là đôi chân con sẽ vững bước trong cuộc sống, vì con đã có “đôi chân của Hy Vọng”.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

TIN LIÊN QUAN

Một mảnh đời

Phật pháp và cuộc sống 20:42 17/11/2025

Hôm nay, tôi đến thăm cô Ba H., người hàng xóm, mới từ bệnh viện Ung bướu. trở về. Dù là thầy thuốc, đã chứng kiến biết bao nhiêu là bệnh tật, chết chóc của đồng loại nhưng tôi vẫn thật sự giật mình vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi đối với cô ấy. Nếu không đến tận nhà, tôi chẳng cách nào nhận ra người hàng xóm vốn quen biết bấy lâu.

Hành hương trần thế

Phật pháp và cuộc sống 20:31 17/11/2025

Chúng ta đến trần gian này để làm gì? Theo quan niệm bình thường, kém sáng suốt, thì chúng ta đến trần gian này để tìm kiếm những thực phẩm, của cải của trần gian để hưởng thụ. Mật ngọt của trần gian này nhiều lắm. Nào giàu có, tiếng tăm, quyền lực, tình yêu, gia đình... Rồi sau đó ra đi, bỏ lại buổi tiệc đời cho những người đến sau. Bỏ lại cho người khác với rất nhiều nuối tiếc, chẳng đem theo được gì.

Hạnh phúc thật sự không nằm ở điều kiện bên ngoài

Phật pháp và cuộc sống 19:56 17/11/2025

Sống chết thật ra chẳng có gì là quan trọng cả. Mọi người thường sợ chết, nhưng thử nghĩ xem: chết rồi có mất đi đâu? Chắc chắn là tái sinh thôi.

Người Phật tử đối diện với thất bại ra sao?

Phật pháp và cuộc sống 15:39 17/11/2025

Trong đời sống, thất bại là điều không ai tránh khỏi. Có người thất bại trong công việc, có người vấp ngã trong tình cảm, có người gặp những biến cố tưởng chừng vượt quá sức chịu đựng.

Xem thêm