Đừng khóc thương quá khứ
Có những ngày, ta chợt thấy lòng mình nặng như mang theo một chiếc rương cũ. Mở ra, toàn là kỷ niệm: những điều đã qua, những lời chưa kịp nói, những lần lỡ hẹn, những đoạn đường tưởng sẽ đi cùng nhau đến cuối.
Quá khứ có cách trở lại rất khẽ, chỉ bằng một bản nhạc, một con đường, một mùi hương. Và rồi ta ngồi đó, bâng khuâng, tiếc nuối, tự hỏi: giá như…
Nhưng đừng khóc thương quá khứ quá lâu. Không phải vì quá khứ không đáng nhớ, mà vì nước mắt của ta không thể tưới lại một cánh đồng đã gặt. Điều đã xảy ra, dù đẹp hay buồn, đều đã nằm yên trong dòng chảy thời gian. Ta càng siết chặt, tay càng mỏi. Ta càng níu, lòng càng đau. Quá khứ không phải là nơi để ta sống, mà là nơi để ta hiểu.
Có những lỗi lầm khiến ta xấu hổ. Có những quyết định khiến ta day dứt. Có những người rời đi để lại khoảng trống không sao lấp được. Nhưng hãy dịu với chính mình. Ta của ngày xưa đã làm điều tốt nhất có thể, với hiểu biết và sức lực khi ấy. Nếu bây giờ ta thấy mình đã khác, nghĩa là ta đã lớn lên. Sự trưởng thành luôn đi kèm một chút ngậm ngùi, nhưng cũng đi kèm cơ hội bắt đầu lại.

Đôi khi, ta khóc thương quá khứ vì ta nghĩ rằng mình đã mất đi một phần đời quý giá. Nhưng thật ra, chẳng có gì mất hẳn. Những gì ta đã sống, đã yêu, đã vấp ngã đều thành chất liệu cho hôm nay. Vết sẹo không còn chảy máu, nhưng nhắc ta biết giữ gìn. Nỗi buồn không còn nhấn chìm, nhưng dạy ta biết trân quý những phút bình yên.
Nếu quá khứ là một quyển sách, ta không thể xé đi những trang buồn. Ta chỉ có thể lật sang trang khác, mang theo bài học, chứ không mang theo dằn vặt. Hãy cho phép quá khứ nằm yên đúng chỗ của nó. Thỉnh thoảng ghé qua, mỉm cười, cảm ơn, rồi bước tiếp. Đừng biến ký ức thành chiếc neo kéo mình chìm xuống.
Có một cách rất nhẹ để buông: thở sâu và nói với lòng mình rằng “mình đã đi qua rồi”. Không cần cố quên. Không cần cố gồng. Chỉ cần chấp nhận. Chấp nhận rằng có những điều không thể đổi, nhưng có rất nhiều điều vẫn có thể làm từ hôm nay trở đi. Ngày mai không đòi ta phải hoàn hảo, chỉ cần ta hiện diện.
Và nếu bạn đang ở một đoạn đời mà mọi thứ còn ngổn ngang, hãy nhớ: bạn không cần chạy trốn quá khứ, bạn chỉ cần đừng ở lại quá lâu trong đó. Mặt trời không quay lại buổi sáng hôm qua, nhưng nó vẫn mọc cho một ngày mới. Bạn cũng vậy. Hãy dành nước mắt để tưới cho hiện tại, dành dịu dàng để ôm lấy mình, và dành can đảm để bước tiếp.
Đừng khóc thương quá khứ. Hãy thương mình của bây giờ, và sống cho phần đời vẫn đang mở ra phía trước.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Đừng khóc thương quá khứ
Phật pháp và cuộc sốngCó những ngày, ta chợt thấy lòng mình nặng như mang theo một chiếc rương cũ. Mở ra, toàn là kỷ niệm: những điều đã qua, những lời chưa kịp nói, những lần lỡ hẹn, những đoạn đường tưởng sẽ đi cùng nhau đến cuối.
Giữ mãi làm chi chuyện đoạn trường
Phật pháp và cuộc sốngNỗi đau, nếu được nhìn thẳng, chỉ là một tín hiệu nhắc ta quay về hiện tại. Khi buông tay khỏi những gì đã trôi xa, lòng tự nhiên nhẹ lại, như sương tan trước nắng.
Trong lời kinh, tôi học cách tha thứ cho ba
Phật pháp và cuộc sốngCó những vết thương không nằm trên da thịt, mà âm thầm khắc sâu trong ký ức của một đứa trẻ. Đó là nỗi sợ hãi, là sự tủi hờn khi chứng kiến ba mình say xỉn, quát tháo, thậm chí vung tay đánh mẹ.
Phật Bà hãy cứu con!
Phật pháp và cuộc sốngTin chị S. đi tu như sét đánh ngang tai tôi. Tự nhiên nước mắt tôi trào ra. Có cái gì tưng tức trong lồng ngực như thể ai đó vừa ức hiếp tôi; vừa cướp đi của tôi một thứ gì đó rất quý giá. Không hiểu sao, tôi nghĩ phải có uẩn khúc gì đó, chị S. mới đi tu một cách bất ngờ như thế.
Xem thêm














